Trình Tranh biền biệt trong bệnh viện suốt bảy ngày,hai con người bên trong Tô Vận Cẩm cũng tranh đấu kịch liệt đủ bảy ngày trời.Một tiếng nói hỏi cô: Tô Vận Cẩm, lúc cảm nhận được rằng cậu ta đang gặp nguyhiểm, tại sao mày lại sợ hãi đến thế? Cái lo sợ cùng tuyệt vọng đến nỗi muốnkhóc không nổi ấy xuất phát từ lòng quan tâm dành cho người mày không yêu haysao? Trên đường đưa cậu ta tới bệnh viện, sao bàn tay mày lại run rấy đến thế?So với nỗi lo sợ sẽ đánh mất cậu ta thì cách biệt giữa hai người có thật làquan trọng đến vậy không?
Một giọng nói khác đang nói: Mày đang viện cớ cho sự yếu đuối và thói hành xửcảm tính của mày thôi. Mày biết rõ là sự tình có thể chẳng đến nỗi tệ như thế,cậu ta đâu có tiếp xúc trực tiếp với người nhiễm bệnh SARS kia, rất có khả năngchỉ là một trận trúng phong cảm mạo vặt vãnh. Dựa vào điều kiện gia đình và cácmối quan hệ nhà họ Chương, cậu ta hoàn toàn có thể nhận được sự chăm sóc tốtnhất, còn mày thì chẳng làm được gì hết. Nếu mày để mặc bản thân, đi nhầm mộtbước, sẽ không bao giờ có thể thu chân lại được.
Hai giọng nói đều hùng hồn nghiêm khắc, viện lý đấu tranh, Tô Vận Cẩm mệt mỏivô cùng. Trình Tranh trong bệnh viện hằng ngày đều gọi điện cho cô, kể lể nỗiấm ức cùng buồn chán vị bị “giam cầm” của mình, nghe phản ứng của Tô Vận Cẩmtrên điện thoại trước sau đều rất lạnh nhạt, nghĩ lại trước khi nhập viện cô rõràng quan tâm tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-anh-van-o-day/2184256/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.