Không biết có phải tại cô hay nghi ngờ, mà bắt đầu từlúc bước chân ra khỏi Tả Ngạn, Tô Vận Cẩm đã cảm giác có một chiếc Volvo màuxám bạc đeo biển số lạ cứ luôn đeo bám phía sau xe cô. Tận đến lúc cô ngoặt ratừ ngõ nhà Lục Lộ, chiếc xe vẫn cứ lúc xa lúc gần bám đuôi cô. Tô Vận Cẩm thửtăng tốc nhưng mãi vẫn không thể thóat nổi. Chật vật lắm mới đánh xe về đến bãiđỗ trong khu mình ở, qua cổng trực ban bảo vệ, nhìn vào gương chiếu hậu khôngcòn thấy tăm hơi chiếc xe nọ, nỗi bất an của cô mới dần dần tan biến, khôngđừng được hoài nghi bản thân mình thần hồn nát thần tính.
Đoạn đường từ ga ra đến cổng thang máy tuy chẳng bao xa, đèn đóm lại sang trưngthế nhưng cô nghe bước chân một mình mình vọng vang giữa bãi đỗ trống thênhthang, tim bất giác cũng đập vội vã, chỉ đành tự rảo bước nhanh hơn.
Đúng lúc đến gần cửa thang máy, một bóng đen từ trong góc khuất nhảy ra, chặncứng lấy cô. Lòng dạ cô vốn đã ngổn ngang hốt hoảng, giờ sợ đến nỗi thất thanhkêu lên.
“Vận Cẩm, em sao thế?” Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô mới hoàn hồn, thởphào một hơi dài, “Chí Hằng, anh làm gì ở đây thế, làm em sợ thót tim:.
Từ Chí Hằng đứng trước cửa thang máy trong bãi đỗ, cất lời:” Anh chờ em lâu lắmrồi, điện thoại của em bị hết pin hay sao thế? Cô ta đến tìm em à?”.
Tô Vận Cẩm mở túi xách ra, giở xem điện thoại, “Không sai”.
“Anh xin lỗi, Vận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-anh-van-o-day/2184244/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.