Chia tay với Mạc Úc Hoa, mỗi người lên một xe rồi, nụcười của Tô Vận Cẩm cũng dần nguội lạnh, cô định thần lại, nhằm thẳng hướng nhàmình chạy về.
Lúc đỗ lại, xe của Trình Tranh đã chễm chệ ở đó. Trông thấy xe của anh, Tô VậnCẩm lại dấy lên thứ cảm giác kì lạ, người ta vẫn nói: “Cảnh vẫn như xưa ngườiđâu tá?”, anh của bây giờ, xe cũng đã đổi, người ở bên cạnh cũng đã đổi rồi,anh không còn là con người ôm lấy cô thủ thỉ: “Không được rời bỏ anh” nữa. Nghĩđến đây, Tô Vận Cẩm vội vã nhắc nhở bản thân, khoảng thời gian tới đây rất cókhả năng là họ sẽ đụng độ nhiều, cô không nên chìm đắm vào những hồi ức khôngđâu, khiến anh trông thấy phải chê cười.
Tô Vận Cẩm vừa đợi thang máy vừa cúi đầu lục tìm chìa khóa, cả một bó hồng tobự nằm trong lòng, đến lúc này đây hóa thành vướng víu. “Đinh đông” một tiếng,cửa thang máy đã mở ra, Tô Vận Cẩm ngẩng đầu, người bên trong bước ra, haingười đụng mặt nhau, tất thẩy đều sững lặng.
Cuối cùng thì anh vẫn phản ứng trước, làm ra vẻ đầy kinh ngạc, hệt như đúngthực bao nhiêu năm mới lần đầu gặp lại, “Vận Cẩm! Sao em lại ở đây?”.
Tô Vận Cẩm nhìn chăm chăm vào anh, trong lòng cười gằn một tiếng, trên mặt cũngđồng thời phối hợp ngay một nụ cười đầy bất ngờ, “Em sống ở đây...anh thìsao?”.
“Sao mà trùng hợp thế, anh vừa mới dọn về đây từ tuần trước. Đúng là không ngờ,chúng mình cuối cũng lại trở thành hàng xóm, nếu anh bảo thế này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-anh-van-o-day/2184242/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.