Cơn ân ái qua đi, hai người lặng lẽ ôm nhau, tận đếnlúc mồ hôi dần dà tiên tán, Tô Vận Cẩm mới nói: “Trình Tranh, anh ngủ rồi à?Chúng mình nói chuyện chút được không”.
Trình Tranh “Ừ” bừa một tiếng.
Hai người, quen biết đã mười một năm, sớm chiều quấn quýt được gần ba năm, cảhai đã chia sẻ với nhau tất thảy những lần đầu tiên thân mật nhất của một đôinam nữ, thế mà trước nay chưa từng nghiêm túc ngồi lại mà trò chuyện, trước naychưa từng hỏi điều người kia mong muốn nhất là gì.
Mở đầu có chút khó khăn, Tô Vận Cẩm nghĩ một hồi mới cất lời: “Lúc con được haitháng, nó đột nhiên khiếm em đau dữ dội, thực ra trước khi bị sốc do xuấthuyết, em đã bắt đầu lo sợ là có lẽ sẽ mất con. Con khi ấy là mối ràng buộccuối cùng của em với anh trên thế gian này, em không thể không có nó được, chỉcần con được bình yên, em bằng lòng đem tất cả ra đánh đổi… Thế nhưng cuối cùngvẫn không thể giữ được. Em nằm trên giường bệnh, cảm giác duy nhất là hận anh,bởi vì em không biết phải trách ai nữa, em buộc phải tìm một thứ cảm giác nàođó dữ đội hơn để thay thế cho tuyệt vọng. Thế nên em đã thề, sẽ không chờ đợianh nữa, em phải quên anh đi. Thế nhưng, khi gặp lại anh, em bắt đầu quên mấtlời thề của mình, anh thấy đấy, trừng phạt giội xuống rồi, những người quantrọng bên cạnh em, chẳng thể giữ chân được ai nữa.”
Trình Tranh ngóc đầu lên, nhìn cô, “Đúng là đồ ngốc! Nếu anh làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-anh-van-o-day/2184233/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.