Về chuyện tình cảm của Chu Du và Tôn Sách thì không thể nào nói đủ. Còn Chu Du với Tôn Sách thì chưa bao giờ là một cặp, chưa bao giờ nhận định tình cảm của mình với đối phương, chưa bao giờ thổ lộ cũng như có một nụ hôn đúng nghĩa. Hai nhân vật này đúng là có yêu nhau. Tình ý từ những lá thư luôn kết thúc bằng câu “chớ niệm ta”. Tình ý từ những cái ôm siết chặt, những cái khoác vai thân thiết hay niềm vui mừng tui tủi khi gặp lại, nỗi đau đớn khi chia xa. Tình ý từ những câu lải nhải nhắc nhở, lời cầu chúc khi người kia sắp đi vào hung hiểm. Tình ý từ những buổi tắm rửa, ôm nhau đi ngủ của hai người. Tình ý của Chu Du và Tôn Sách không thuần. Tình cảm của hai người không chỉ là tình yêu mà là tình bạn, tình anh em, tình thân và trên hết là mối quan hệ giữa chủ công và thần tử. Và chính điều này đã phá huỷ mối quan hệ hai người. Lỗ Túc từng nói là giữa hai người làm người thân thì hợp, làm quân thần thì không. Quan điểm, cách hành xử quá trái ngược. Hai thiếu niên ngày nào dần trưởng thành, dần thay đổi và cũng dần xa nhau. Những cái ôm ngày càng gắng gượng và cuối cùng biến mất. Câu cầu chúc càng ngày càng miễn cưỡng. Cuối cùng, Chu Du không thể chịu nổi, mắt nhỏ lệ khi đau đớn hỏi Tôn Sách tại sao hai người lại ra nông nỗi này.
Chu Du bị bệnh quấn thân từ bé, mãi không thể trị dứt, ngày một nặng. Lưu Bị và Gia Cát Lượng từng nói về bệnh của Chu Du. Gia Cát Lượng có nói kể cả Hoa Đà cũng không thể trị khỏi. Có lẽ vì chính Chu Du không muốn khỏi. Tám năm qua tưởng Chu Du đã quên, thật ra hắn vẫn còn nhớ rõ lắm. Hắn bảo hắn không tin quỷ hồn nhưng giờ hắn đợi Tôn Sách về báo mộng cho mình. Sau tám năm, hắn gặp lại Bá Phù trong lòng hắn, hay nói đúng hơn là ảo ảnh của người xưa. Tôn Sách hắn yêu là Tôn Sách hồi thiếu niên ấy, không phải vị chủ công ngày nào. Bắt đầu từ mộng, hắn ngày càng thấy ảo ảnh của Tôn Sách xuất hiện nhiều hơn. Tôn Sách mà hắn thấy lúc nào cũng cười, cũng khoác vai hắn. Nhưng chỉ cần hắn vươn tay chạm vào, ảo ảnh sẽ tan biến. Chu Du bệnh nặng, cuối cùng không thể dậy được nữa. Lúc lâm chung, tay hắn cầm hai túi gấm đựng hai lá bùa hắn muốn đưa cho Tôn Sách năm nào . Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, hắn nghe thấy Tôn Sách gọi tên. Hẳn nở nụ cười, nhìn Tôn Sách vẫy tay gọi hắn, tay y cầm chiếc diều.
Chu Du ngồi dậy, cùng Tôn Sách bước ra khỏi cửa.
Bên ngoài, trời xanh.