Editor: Vện
Canh ba, binh lính vào đưa cơm, đặt mâm xuống đất, tiểu binh hỏi, “Ta đút hai vị?”
“Ta tự làm.” Chu Du nói.
Chu Du tháo nút thắt dây thừng, rút tay ra, lay Tôn Sách, nói, “Ăn cơm, Bá Phù.”
Tôn Sách mơ màng tỉnh dậy, con mắt sưng vù. Chu Du đút cơm cho y, hắn chỉ ăn chút cơm thừa, tự trói tay lại, hai người như hai đứa trẻ vừa bị ăn đòn, ngồi trong lều dựa nhau ngủ.
Trời hửng sáng, sứ giả dẫn lính vào bắt người, túm tóc Tôn Sách kéo y ra ngoài. Tôn Sách hẵng còn quát mắng, Chu Du đang lo hai người không bị nhốt chung, nhưng lát sau cũng có người vào đẩy hắn ra.
Hai người bị nhốt trong một cũi gỗ, Chu Du thấy Tôn Sách, tảng đá trong lòng liền buông xuống. Tôn Sách áo quần tả tơi, da thịt nứt toác rỉ máu. Chu Du lo lắng hỏi, “Đau không?”
Tôn Sách lắc đầu, bảo hắn lại gần, lính bên ngoài thọt cây côn gỗ đập vào đầu Chu Du. Chu Du bị đánh choáng váng, lưng va vào cũi, Tôn Sách nổi giận, hét lớn đấm mạnh song cũi!
Cũi gỗ suýt bị Tôn Sách phá vỡ, binh lính sợ hết hồn, không hẹn mà cùng lui về sau nửa bước, Chu Du nhích đến chỗ Tôn Sách, biết y thật sự tức giận, thấp giọng nói, “Đừng.”
Tôn Sách tức thở phì phò, từ từ bình tĩnh lại. Xa xa truyền đến hiệu lệnh, đoàn xe khởi hành, lính áp giải không dám đến gây chuyện nữa.
Trình Phổ, Hoàng Cái nói gì đó với sứ giả, Chu Du
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-dong-song-bich/1870846/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.