Editor: Vện
Tối đến, tiệc mừng vẫn diễn ra như thường, Tôn Sách vẫn vui vẻ trò chuyện, Chu Du rót rượu nhận lỗi với Tôn Sách, Tôn Sách coi như chưa từng xảy ra chuyện trước đó, chỉ cười.
“Công Cẩn nói…” Tôn Sách cười với các văn thần võ tướng, “Hắn trữ lương thực nhất quyết không phát cho người chết đói, trong ba tháng tới nếu trời mưa hắn sẽ chịu trách nhiệm.”
Các mưu sĩ không nói gì, lát sau Trương Chiêu cười gượng mấy tiếng.
Chu Du nói, “Đương nhiên, việc một người làm, một người chịu.”
Tôn Sách đặt tay lên đầu gối Chu Du, nói, “Nhưng hôm nay lại mở tiệc, Công Cẩn đệ làm vậy là không được, tiệc tùng xa hoa, còn nạn dân ngoài thành thì sao?”
Chu Du nghiêm túc đáp, “Chủ công thắng trận trở về, vốn muốn tổ chức linh đình. Nếu áy náy thì bãi tiệc thôi.”
Tôn Sách cười cười, không nói nữa, người trong bữa tiệc đều nhận ra hai người bất hòa, Chu Trị lên tiếng, “Chủ công không biết đó thôi, lúc chủ công chinh chiến bên ngoài, một ngày Hộ quân chỉ ăn hai bữa toàn cháo trắng, không hơn.”
Sắc mặt Tôn Sách không mấy dễ nhìn, Chu Du cười nói, “Do trời nóng ăn không vô.”
Chu Du khéo léo đổi đề tài, không muốn nhắc lại việc này.
Sau khi tiệc tàn, Tôn Sách vẫn còn nghị sự trong thư phòng, Lỗ Túc đến phòng tìm Chu Du.
“Việc hôm nay ngươi làm là quá dở.” Lỗ Túc nói, “Sao lại đánh bại y trước mắt nhiều người như vậy?”
Chu Du nhấc bút viết thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-dong-song-bich/1870855/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.