Editor: Vện
Tôn Quyền nhíu chặt đôi mày, rốt cuộc đã ra quyết định, nhưng trận này phải đánh làm sao, khi nào đánh lại chẳng có kế hoạch, còn Chu Du vẫn thong dong thả bước bên bờ sông vắng.
Hai người đến bến thuyền, dân chạy nạn của Lưu Bị đổ bộ, khắp bến nhìn đâu cũng là người, chen chúc nước chảy không lọt, Lã Mông và Cam Ninh mang binh đưa toàn bộ vào thành. Người qua kẻ lại, tiếng khóc, tiếng la hét, tiếng trẻ con reo mừng, Chu Du nhoẻn cười.
“Đây là lần đầu ta gặp cảnh này.” Chu Du bất đắc dĩ nói.
“Ta cũng vậy.” Tôn Quyền nói.
“Đề phòng thích khách.” Lã Mông chen đến, nhỏ giọng nói, “Ra đây làm gì?”
Chu Du nói, “Không sao, ta biết.”
Tôn Quyền biết dù thích khách có trà trộn vào dân chạy nạn cũng không thoát khỏi mắt Chu Du, liền an tâm, nhưng Lã Mông vẫn phái người bảo vệ Tôn Quyền, dân chúng lên bờ đều phải bị lục soát phòng khi có mang nỏ tiễn.
“Ta nhớ mười năm trước.” Chu Du nói, “Anh đệ từng nói, sớm muộn gì cũng sẽ đánh một trận.”
Tôn Quyền nói, “Ta nhớ lời này là của huynh, huynh nói nếu thắng trận Quan Độ thì cuộc chiến này sẽ dời lại mười năm sau, bây giờ cuối cùng cũng đến. Không tránh được phải đối chiến với Tào Tử Hoàn.”
“Năm đó trộm binh của ta đi giúp Tào Phi, giờ có hối hận không?” Chu Du hỏi.
“Không hối hận.” Tôn Quyền vung tay áo, chậm rãi bước lên phía trước, cười với Lưu Bị vừa xuống thuyền.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-dong-song-bich/1870863/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.