*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Vện
Đêm khuya lặng lẽ, binh mã ven bờ hành quân, Cam Ninh giao binh phù cho Tôn Quyền, bắt đầu từ hôm nay, toàn quân Giang Đông lấy chỉ thị của Chu Du là quân lệnh tối cao.
“Bến cảng sao rồi?” Chu Du hỏi.
Cam Ninh đáp, “Chu Trị tướng quân, Trình Phổ tướng quân đã an bài thỏa đáng. Hàn Đương đã mang binh theo đường bộ đến cảng Giang Lăng.”
Lỗ Túc thay áo giáp, thống lĩnh binh sĩ tiến đến, nói, “Ta đi đây.”
“Ta đi với huynh.” Chu Du nói.
“Không được!” Cam Ninh Lỗ Túc đồng thanh chặn lời.
Lỗ Túc nói, “Ngươi là thống lĩnh ba quân, sao có thể mạo hiểm như vậy?”
“Ta không yên tâm.” Chu Du ngẩng đầu nhìn phía Bắc Trường Giang ẩn mình trong bóng tối, trầm giọng nói, “Tới giờ Phi Vũ vẫn chưa về.”
“Ngươi thả Phi Vũ báo tin cho ai?” Lỗ Túc cau mày hỏi, “Có nội ứng trong Tào doanh à?”
Chu Du phẩy tay áo, đồng tử thâm thúy phản chiếu ánh đuốc trùng điệp.
“Tắt lửa.” Chu Du ra lệnh, “Tất cả lên thuyền.”
Binh sĩ dập tắt đuốc, lên thuyền dưới tiết trời lạnh giá, hơn trăm thuyền nhỏ rời bến, lướt đến tương lai mịt mù, đón gió rét, vượt sóng tiến lên.
Sông Ngân vắt ngang trời đêm, nước Trường Giang chảy mãi không ngừng.
Cam Ninh cầm mái chèo quạt nước, thuyền nhỏ lướt như bay, Chu Du mặc trường bào, ho mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-dong-song-bich/1870862/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.