Editor: Vện
Đã ba ngày liền Chu Du chưa chợp mắt, lúc này đầu óc mơ hồ, Tôn Sách đứt quãng nói gì đó, Chu Du hoàn toàn không nghe thấy. Hắn ôm eo Tôn Sách, nằm cuộn tròn, gối đầu lên tay y, vùi mặt vào vai y.
Tôn Sách thở nặng nhọc như ống bễ, giọng nói khàn đục.
“Công Cẩn.” Tôn Sách gọi.
“Ừm.” Chu Du mơ màng đáp.
“Nếu ngày nào đó ta đi trước, Tôn Quyền cùng Giang Đông giao lại cho đệ. Nếu nó không làm được, đệ hãy tự…”
“Không đâu… đừng nói ngốc vậy…”
Chu Du rúc vào ngực Tôn Sách.
“Đệ còn nhớ không, năm đó cha đệ mất, có tên họ hàng đến ức hiếp đệ… bị ta đánh một trận, tên gì ấy nhỉ…”
Chu Du không trả lời, thở đều đều, tiến vào mộng đẹp.
“Đệ còn nhớ không, ngày ta bị Hoa Hùng quất roi… là đệ dùng thảo dược chữa cho ta…”
“Công Cẩn.”
Tôn Sách nhìn diều treo trên tường, trong mắt hiện lên cảnh hai đứa trẻ cười vô tư, nắm dây diều chạy đến hồ Sào.
Trời xanh bao la, núi non trùng điệp.
“Xin lỗi.” Tôn Sách thấp giọng nói, “Hôm đó đạp đệ ngã xuống hồ, có cảm lạnh không…”
Xa xa, tuyết càng lúc càng nặng hạt, rơi sập nóc lều hậu viện, âm vang như tiếng trống giữa trời, Chu Du đột nhiên tỉnh giấc, mắt mở to.
“Bá Phù… Bá Phù?” Chu Du run rẩy gọi.
Hắn vươn tay, sờ từ lồng ngực Tôn Sách, đưa lên trước mũi y.
Tôn Sách đã chết.
Chu Du tuyệt vọng gào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-dong-song-bich/1870861/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.