Editor: Vện
Tôn Sách đi rồi, Chu Du ngồi ngẩn người dưới ánh đèn dầu.
Đêm xuống, tuyết ngừng rơi, nước nhỏ tí tách từ mái hiên.
Chu Du gõ cửa phòng Tôn Sách, bên trong nói “vào đi”, Chu Du lại không đẩy cửa vào.
“Ta biết nghiệp lớn quan trọng.” Bóng Tôn Sách lúc ẩn lúc hiện, cười nói, “Nhưng Công Cẩn này, đệ nghĩ xem, thù này không báo, làm sao ta sống yên ở Giang Đông?”
Chu Du nói, “Tạm thời nhẫn nhịn mới có thể thành công. Hàn Tín năm xưa cũng phải dùng khổ nhục kế đó thôi, huống hồ huynh đâu cần phải nhịn cả đời, nhịn vài năm cũng không được à?”
“Công Cẩn.” Tôn Sách nói, “Đệ vào đi, vào đây rồi nói.”
Chu Du nói, “Thôi, huynh là chủ công, huynh tự có chủ ý.”
“Phải.” Tôn Sách nói, “Ta đã có chủ ý, không giấu đệ, ta biết nhắc đến đệ sẽ nổi giận nên không dám nói.”
Chu Du đâu chỉ là giận thôi, hắn còn muốn đánh Tôn Sách, rốt cuộc không nhịn được nói, “Huynh vẫn nôn nóng báo thù!”
Tôn Sách nói, “Ta không hoàn toàn vì báo thù!”
Tôn Sách đẩy cửa ra, nghiêm túc nói, “Đệ ngẫm lại đi, cha ta chết dưới tay Hoàng Tổ, nếu ta không đòi nợ máu thì làm sao chiêu binh, làm sao xây dựng được uy tín! Như hôm nay, đệ cũng thấy rồi đấy, người đến gia nhập đều là vì ân tình với cha ta, bọn họ có biết ta là ai không?”
“Đệ nói đệ cũng có tử thù với Hoa Hùng, đó là đối với đệ thôi!” Tôn Sách nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-dong-song-bich/1870849/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.