*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Vện
Nửa đêm, trong dãy núi, ánh đèn sáng trưng, đại doanh quân giáp đen đuốc treo san sát.
Một chậu nước dội xuống đầu Chu Du.
Chu Du tỉnh, cú chặt của thống soái kia không mấy dùng sức nhưng cực kỳ chính xác, có thể thấy đã niệm tình người tài mà hạ thủ lưu tình.
Chu Du ngẩng đầu nhìn người kia, gã đã thay một thân áo đen, dựa nghiêng vào ghế, trông cà lơ phất phơ, ngón út ngoáy lỗ tai, cử chỉ lười biếng nhưng khí thế tỏa ra vô cùng nguy hiểm.
Thoạt nhìn thân cao chín thước, mày như kiếm, mũi cao thẳng, môi như đá tạc, gò má cao đặc trưng của người phương Bắc, mắt rất sâu, con ngươi màu đồng đen lấp lóe ánh xanh, võ bào thêu hoa văn Thao Thiết, đi chân trần, bả vai rộng bằng chân, vóc người đẹp xuất sắc.
“Họ tên là gì, tới đây làm chi, nói rõ ràng.” Võ tướng kia hờ hững nói.
Chu Du thấy bên hông gã giắt một tấm ngọc bài, tim rớt cái bộp.
“Vãn bối Chu Du, tự Công Cẩn.” Chu Du biết người này không thể đắc tội, bất kể là bằng bản lĩnh bắn tên hay một thân trang phục kia.
“Du, người như ngọc.” Võ tướng không nhìn thẳng vào Chu Du, không chút để ý nói, “Ngọc đẹp sợ nát, chạy đến chiến trường thiên quân vạn mã làm chi? Ái mộ bản hầu quá hả?”
“Chuyện này…” Chu Du dở khóc dở cười, chắp tay nói, “Vãn bối muốn đến Lạc Dương thăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-dong-song-bich/75338/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.