Sau một buổi sáng bận rộn, rốt cục nhận được quyết định của vị khách hàng kia, thời điểm Bùi Vận mang theo máy ảnh trở lại công ty bảo hiểm, đã là giờ cơm trưa. Anh hạ thấp vành mũ xuống, tận lực che khuất vết sẹo trên gò má. Ngón tay xoa nhẹ vào vết sẹo, không khỏi nở nụ cười.
Cũng khó trách vị khách hàng vừa nãy nhìn thấy anh lại lộ ra thần sắc đề phòng cùng sợ hãi như vậy, còn đặc biệt muốn anh gọi điện về cho công ty xác nhận thân phận, lúc sau mới bất đắc dĩ mở cửa xe để cho anh chụp ảnh. Dù sao chủ xe cũng là phụ nữ, có tâm lý đề phòng người lạ cũng không phải là chuyện gì đáng kể.
Ngày hôm nay trời thật nóng, nhưng vẫn là như vậy, anh bị đồng nghiệp cũng như cấp trên dồn việc cho, bản thân lại vẫn chưa ăn cơm mà đã phải đạp xe đi làm việc tiếp. Kì thật anh vẫn luôn là người dễ dãi như vậy, sống có phần khép kín nhưng lại rất cố gắng. Nào ngờ lần này khách hàng lại là người mà anh thầm mến suốt quãng thời gian học đại học. Nay gặp lại người đó vẫn tỏa sáng như trước đây, anh cũng tự biết bản thân không thích hợp nhưng tình cảm nào phải thứ có thể dễ dàng nắm giữ đây.