Cố gắng hít thở sâu, Bùi Vận đi tới cửa phòng làm việc của Tề Thịnh gõ hai lần.
Cũng không có tiếng vang, không có một bóng người.
Có lẽ là Tề Thịnh đã rời đi đến bữa tiệc, chỉ là Diệp Minh không biết mà thôi.
Bùi Vận nghĩ như thế, đang chờ rời đi, đã thấy gian phòng cuối mơ hồ lộ ra tia sáng. Anh xoắn xuýt, vẫn là chậm rãi đi lên phía trước.
Nơi đó nhìn dáng dấp hẳn là phòng hội nghị, cửa lại mở hé, hiển nhiên người bên trong cũng chưa nghĩ tới thời gian này sẽ có người trực tiếp đi tới.
Từ trong khe cửa có thể nhìn thấy Tề Thịnh đứng ở đó, tựa hồ đang cùng với người nào đó nói chuyện, Bùi Vận đang nghĩ nên rời đi trước đừng nên quấy rầy đối phương, đột nhiên một chuỗi âm thanh kích động vang lên:
"Anh rốt cuộc là lên cơn điên gì? Tại sao lại muốn ở cùng tên kia."
Thanh âm này Bùi Vận cũng không xa lạ gì, sắc mặt cũng cùng đồng thời trắng bệch.
Đối phương tiếng nói trong sáng, cứ việc cách mấy năm chưa từng nghe thấy, anh lại vẫn là không có cách nào quên ——
Bạn cùng phòng thời đại học là người mà anh tín nhiệm nhất, anh cũng tự cho người đó là anh em tốt, nhiều năm như vậy một người duy nhất nhớ tới cảm giác vạn phần khó chịu giống như nuốt phải một con ruồi!
Ninh Nhật.
"Em ấy như thế nào, " Tề Thịnh như trước bình tĩnh, "Không phải do cậu nói là được."
"Anh..." Âm thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-nguoi-tam-dac/2884800/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.