Tề Thịnh ở nhà nuôi chân chỉ nuôi một ngày.
Một ngày này hắn đều nằm ở trên
giường, đầu giường không còn valy sách kia dị thường cô quạnh trống không, hắn chỉ có cách ôm chăn nhìn chằm chằm trần nhà, nửa ngủ nửa tỉnh mà vận chuyển đại não, tiêu diệt tất cả không vui, điều chỉnh tốt tâm tình, khiến cho bản thân một lần nữa trở nên kiên định.
Chuyện Tề Thịnh hắn muốn làm, đương nhiên không có đạo lý dễ dàng buông tha.
Ngay cả việc hắn muốn giữ lấy người khác.
Sau đó hắn tốn công phí sức xin nhờ Tiền thẩm mua cái gậy, tinh thần sảng khoái rời giường, khá là chuyên nghiệp mà chống gậy đi công ty, cấp dưới nhìn hắn như vậy không khỏi lấy hắn làm gương noi theo.
Thật vất vả làm đến lúc sắp tan ca, hắn để cho tài xế lái xe, thẳng tới dưới lầu nơi ở của Bùi Vận, sau đó đuổi tài xế đi, chính mình ngồi ở bồn hoa lẳng lặng chờ.
Nào nghĩ tới đợi gần đúng ba tiếng, liền tại thời điểm hắn đã hơi không kiên nhẫn muốn gọi điện thoại cho Bùi Vận, mới nhìn thấy đối phương một người cầm theo áo khoác cúi đầu chậm rãi đi tới, bộ dạng không yên lòng.
Sau đó Bùi Vận lần thứ hai không thấy hắn, đi thẳng đến cửa nhà.
Tề Thịnh âm thầm cọ xát, khá cảm giác khó chịu mà mở miệng: "Tôi rất không có cảm giác tồn tại, có đúng không?"
Bùi Vận chấn động, tay lấy ra khóa dừng lại, vội vàng chuyển người qua, có chút không thể tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-nguoi-tam-dac/2884835/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.