Mãi đến tận khi Diệp Minh rời đi một lúc lâu, lúc gần đi rõ ràng chần chờ mãi mới lấy hết dũng khí nói ra câu kia, Tề Thịnh thở ra một hơi thật dài, đem thân thể dựa vào bên trong ghế dựa mềm mại.
Hắn không thể nói được cảm giác phức tạp trong lòng mình, có khiếp sợ, mà càng nhiều hơn chính là chua xót đến đau đớn.
Chuyện Diệp Minh nói, Bùi Vận chưa bao giờ nói cho hắn nghe, hắn không nghĩ tới sớm hơn, còn tự xưng là người tình tốt tôn trọng riêng tư của người yêu.
Có lẽ trên thực tế hắn chưa bao giờ là một tình nhân hợp lệ.
Rõ ràng Bùi Vận đã nói đúng.
Tại thời điểm hắn bị Ninh Nhật phản bội, đối phương trở thành tấm lá chắn trong lúc hắn nhất thời cô quạnh.
Tại thời điểm hắn cảm thấy gian nan nhất, đối phương yên tĩnh nghe lời hắn oán hận, ở bên cạnh hắn cùng hắn vượt qua quãng thời gian mệt mỏi nhất.
Hắn vẫn coi đó là chuyện đương nhiên hưởng thụ bữa ăn khuya mỗi lần trở về trễ, chưa từng ý thức được sau những động tác chăm sóc nhỏ nhoi kia, đối phương đã phải trả giá những gì.
Nhưng hắn ích kỷ đến mức cơ hồ không biết gì cả, chỉ thoải mái hưởng thụ sự chăm sóc của đối phương, chỉ lo phát tiết hết thảy cảm xúc nôn nóng của chính mình.
Hắn nhu nhược đến không dám về phía trước bước lên một bước, chỉ lo sẽ tiếp tục gánh chịu khó nhăn.
Ngơ ngác nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-nguoi-tam-dac/2884819/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.