Đọc truyện bạn đọc sẽ được thấy một loại hình kiếm pháp độc đáo nhưng lại rất nho nhã, người ta vẫn hay thường nghĩ rằng những thứ gì nhỏ bé, mong manh sẽ không gây ra tổn thương gì to lớn nhưng thực sự là vạn vật đều có khả năng tiềm ẩn, sử dụng võ công cũng vậy phải biết vận dụng thực linh hoạt, luôn luôn trau dồi.
Tiếng vó ngựa vang vọng đã phá tan đi sự tĩnh lặng vào buổi sớm mai của Vũ Lăng Sơn. Một đội ngựa tiến lên trên con đường sơn đạo khúc khuỷu uốn lượn. Bọn họ có hơn mười người, ăn mặc giống nhau, tất cả đều mệt mỏi do đã vượt một đoạn đường khá xa. Trên vai mỗi người đều mang một túi vải gai màu đen, một món "đồ chơi" nhô ra bên hông, cưỡi trên lưng một con sơn mã nổi tiếng của vùng Xuyên Khang, có thể vượt núi băng đèo, phóng chạy như bay.
Đi đầu là một lão giả xấp xỉ lục tuần, râu trắng tung bay trước ngực, nét mặt rắn rỏi, đôi mắt sáng rực, không giận mà uy, bên hông lão đeo một thanh kim đao. Trên chuôi đao có một tia đỏ bay phất phơ trong gió núi. Thanh đao này đẹp như thế, nhìn không có chút điểm nào giống như một thứ đồ dùng để giết người.