Tống Chánh Khanh trở về Tiếu gia trang.
Gãmang lễ vật tặng cho sư phụ, sư nương, Tiếu Chi, Phương Cảnh Thu và ChuTường. Trong trang viên không ai là không tán dương vị thiếu niên côngtử thật anh tuấn, sống có tình có nghĩa. Tiếu Trường Đình đặc biệt vôcùng cao hứng. Từ lúc từ Thái Bình phố trở về, Tống Chánh Khanh đã trởthành một người khác hẳn. Gã không hề xao nhãng luyện tập võ công, luôntập trung ý chí để có thể vượt mọi gian khổ, đối với Tiếu Chi và nhữngngười khác thì vô cùng trân trọng, ăn nói có chừng có mực.
Saukhi luyện công xong thì gã ở suốt trong phòng ra sức học kinh thư, tuyệt không ra cửa. Thật đúng là "Sĩ biệt tam nhật, đương quát mục tươngđãi."
Tống Chánh Khanh đang giả vờ để che mắt sư phụ. Gã đangngấm ngầm chuẩn bị cho việc trộm bức họa. Vào ngày này, sau khi luyệncông xong, gã trở về phòng, cẩn thận đóng cửa lại, lấy từ đáy rương ramột bức hoạ rồi trải ra bàn. Gã đã ước hẹn với Hoàng Chí Viễn sẽ mangbức họa đến Di Xuân lâu. Thật lòng mà nói, gã chẳng muốn phản bội mà làm cái chuyện khi sư diệt tổ, nhưng hiện đã ở bước đường cùng, bí quá hóaliều nên đành phải sử đến hạ sách này. Để lừa dối và qua mặt sư phụ, gãquyết định làm một bức họa giả để đánh tráo với bức họa thật.
Gãcắn lấy đầu bút, suy nghĩ trong chốc lát, cẩn thận nhớ lại hình sơn thuỷ trên bức hoạ bằng lụa, sau đó nhớ đến những phạn văn ở hai bên tả hữubức họa. Gã thông minh nhạy bén, nhớ rất dai,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bich-kiem-kim-tieu/10064/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.