Chương trước
Chương sau
"Anh hùng, hảo hán gặp nhau
Đồng tâm hiệp lực đánh vào ác ma
Vài lời ủy thác thốt ra
Trường Đình trọng nghĩa 'một nhà huynh ơi!'"
Tại Thanh Phong bãi, ánh dương quang đột ngột hắt lên mình tảng đá hình thù hung dữ lạ kỳ. Khoảng chánh ngọ, Chu Quốc Trung và nhị ca trong TamPhật đường là Lưu Hán Sanh, cùng Lô Kinh, Vu Băng Phong và Lưu Hưu Namtrong Quan Bắc Tam Kiệt dẫn năm hán tử mạnh khỏe đi đến bãi huyệt.
Bất ngờ, một âm thanh cao vút từ trong động truyền ra:
"Tống bang chủ đến!" Từ trong cửa động tiến ra hai mươi bốn đại hán vạm vỡmặc hào y có hình "Ngột ưng", đứng đều ra hai bên, kế đến là bốn đầu mục của Thanh Ưng Bang bao quanh Tống Phúc, đang chầm chậm tiến ra. TốngPhúc thân hình gầy nhom, mặt dài như mặt ngựa, mày ngắn, mắt chim ưng âm trầm, giả dối. Hắn chỉ liếc Chu Quốc Trung bằng nửa mắt, khuôn mặt hấtlên, cất giọng cười u ám, lớn tiếng nói:
"Hôm nay rất hân hạnhđược đón tiếp Chu đường chủ cùng chư vị anh hùng đã hạ cố đến ThanhPhong huyệt, thật là nể mặt tại hạ! Tống mỗ rất lấy làm vui!" Nói xong,chắp tay thi lễ.
Chu Quốc Trung lông mày dựng đứng, mục quang như điện, phất tay áo, cao giọng hỏi:
"Thiên Minh đâu? Ngươi đã làm gì nó?"
Cặp mắt Tống Phúc lộ vẻ xảo quyệt, cười nói:
"Chu đường chủ, hôm nay Tống mỗ thỉnh ngài đến đây để cùng bàn về chuyện mua bán, chẳng biết ý đường chủ như thế nào?" Hắn chẳng thấy Chu Quốc Trung nói gì, bèn nói tiếp:
"Chu đường chủ cũng là người hiểu biết, tự nhiên hiểu rõ đạo lí hùm dữ chẳng ăn thịt con. Ha ha, chỉ cần ngài chịu giao nhi tử của khâm phạm Lôi Chấn Hoàn ra, Tống mỗ tự nhiên không dámlàm tổn thương đến một sợi lông của thiếu đường chủ, nhất định hoàn bích quy triệu."
Chu Quốc Trung vẫn thờ ơ, nhìn chằm chằm vào TốngPhúc với đôi mắt khinh bỉ và đây cừu hận, hữu thủ sờ vào thắt lưng, Bích Tiêu Kiếm chầm chậm rời khỏi vỏ. Lô Kinh, Nghiêm Hán Sanh đồng loạttuốt binh khí.
Tặc tử Thanh Ưng Bang hô lên lùi về phía sau, nhao nhao rút cương đao. Trước mặt Chu Quốc Trung phát ra một luồng ánh sáng rực rỡ, đó chính là Bích Tiêu Kiếm cùng Đạt Ma Thần Kiếm uy danh lừnglẫy, làm cho bọn tặc tử Thanh Ưng Bang không kiềm được nỗi kinh hồn bạtvía. Lúc bấy giờ, trong động truyền ra một tiếng hét mang đầy vẻ âmdương quái khí:
"Khoan!" Tống Chấn Vũ, thúc phụ của Tống Phúc,cùng hai tên tặc tử Thanh Ưng Bang kéo Chu Thiên Minh đang bị trói chặtra ngoài cửa động.
Tống Chấn Vũ nhìn thẳng Chu Quốc Trung, cất giọng cười u ám:
"Chu đường chủ, thiết tưởng rằng ngài và họ Lôi kia không hề quen biết, hắnlại là khâm phạm đang bị triều đình tróc nã, ngài hà tất phải chuốc họavào thân, bao che cho hắn làm gì? Chu Thiên Minh với đường chủ tình thân cốt nhục, Chu gia chỉ có mình hắn là hậu duệ, vạn nhất có điều chi tốtxấu, đường chủ làm sao ăn nói với tổ tiên đây?"
Lúc này, Chu Quốc Trung giận đến cổ nổi gân xanh, tay nắm Bích Tiêu Kiếm hơi hơi run. Bên kia, Chu Thiên Minh dù bị trói nhưng vẫn đứng sững người, cao giọngnói:
"Cha, đừng lo cho con! Hãy giết hết bọn ác tặc này trừ hại cho dân. Hai mươi năm sau hài nhi sẽ lại là một trang hảo hán."
Nó la lên ầm ĩ, sắc mặt Tống Chấn Vũ thay đổi, hắn nhảy đến cạnh Chu Thiên Minh, hai ngón tay trái vỗ vào "Ách huyệt" của Chu Thiên Minh, tay phải giật lấy cương đao trong tay của một tên tặc tử, kề vào cổ Chu ThiênMinh, lạnh lùng nói:
"Chu Quốc Trung, ngài hãy tự suy nghĩ đi!"
Chu Quốc Trung trừng mắt nhìn Tống Chấn Vũ, Lô Kinh tay giữ chặt vũ khí,nhưng chẳng dám tiến về trước một bước nào. Tống Phúc phất tay, cươngđao của bọn tặc tử xoay vòng, phong bế huyệt lại.
Tống Chấn Vũ thét khan cả cổ:
"Chu Quốc Trung, chỉ cần ngươi tiến lên một bước, ta sẽ làm thịt nó!" Nóixong, cương đao đè xuống, máu từ cổ của Chu Thiên Minh rỉ ra.
Đột nhiên, từ giữa không trung vang lên giọng cười chói tai, mọi người trên bãi huyệt đều ngạc nhiên. Chỉ nghe "tùm" một tiếng, thân hình mập mạpcủa Tống Chấn Vũ ngã ngửa xuống đất, một mũi Hướng Kim Tiêu đã cắm sâuvào đầu lão.
Tặc tử Thanh Ưng Bang đều thất kinh hoảng sợ.
"Đỡ!" Chu Quốc Trung quát lớn một tiếng, như cự ưng cất mình dữ dội, ánh sáng từ Bích Tiêu Kiếm phát ra, nhanh như gió lốc đâm chết hai tên ác tặcbên cạnh Chu Nhất Minh, kéo Chu Thiên Minh lên. Lô Kinh, Lưu Hưu Nam, Vu Băng Phong và Nghiêm Hán Sanh cùng bay người lên, nhất tề động thủ. Chỉ trong phút chốc, bọn tặc tử Thanh Ưng Bang rên la khắp trời, chạy vắtgiò lên cổ.
Tống Phúc thấy thế vội vàng chuyển thân, chạy nhanhra phía sau Thanh Phong huyệt để đào mệnh. Tiếu Trường Đình đã đợi trước ở đây, từ trên vách động nhảy xuống, phủ đầu bằng một nhát đao.
"Xoẹt!" một bên khăn của Tống Phúc tóc bay lả tả, khiến hắn hồn phi phách tán,hai chân đạp vào đá, bún thân hình lên cao vài trượng, nhảy lên đỉnh đá, hốt hoảng đào tẩu.
Tiếu Trường Đình cười lạnh một tiếng, tay lấy kim tiêu từ trong bọc, một mũi Hưởng Kim Tiêu đặt giữa lòng bàn tay.Tiếu Trường Đình chưa phóng kim tiêu ra, Tống Phúc sớm đã lăn xuống đất, hai tay ôm lấy vai, lăn tròn xuống núi. Tiếu Trường Đình nhún ngườinhảy lên mõm đá, quan sát bốn bề nhưng không thấy tung tích của TốngPhúc đâu cả.
"Lại để tên tặc tử này chạy thoát rồi!" Tiếu TrườngĐình dậm chân tức tối, nghiến răng kèn kẹt. Chàng vỗ vỗ kim đao, bỏHưởng Kim Tiêu vào bọc., chuyển thân chạy về Thanh Phong huyệt.
Lúc này, âm thanh chém giết không ngừng lọt vào tai, bọn tặc tử Thanh ƯngBang cơ hồ bị Tam Phật đường truy sát khắp nơi. Nghiêm Hán Sanh dẫnngười vào trong huyệt, cứu Phương Cảnh Thu đang bị trói chặt. PhươngCảnh Thu thấy Tiếu Trường Đình chạy đến, vội vàng cởi dây trói, hô to"Sư phụ", hướng về phía chàng. Tiếu Trường Đình vuốt ve coi thương tíchnơi cánh tay, nhưng vẫn cảnh giác giữ chặt kim đao, giận dữ nhìn bọnngười Chu Quốc Trung.
Chu Quốc Trung đang muốn mở miệng, nhưng Tiếu Trường Đình đã nói:
"Không cần dài dòng, hôm nay ta giúp ngươi giết tặc tử Thanh Ưng Bang là bởivì bọn chúng tội ác tày trời. Cừu oán của ta và ngươi không còn cách nào khác, trừ khi ngươi giao phụ thân cho ta xử trí!"
Nghe TiếuTrường Đình xuất ngôn ngạo mạn, người Tam Phật đường tay đều cầm sẵnđao. Tức thời, Chu Quốc Trung đưa mắt bảo mọi người dừng lại, quay người đối diện với Tiếu Trường Đình, nói:
"Sau này Chu mỗ sẽ dẫn ngàiđến gặp gia phụ. Bất quá trước mắt hiện giờ lắm địch, bọn thị vệ củatriều đình vẫn còn chờ chúng ta ngoài cửa Thanh Phong."
Tiếu Trường Đình suy nghĩ một chút, cảm khái nói:
"Được, ta sẽ cùng các ngươi thu thập bọn ưng khuyển này trước rồi sẽ nói chuyện sau!"
Tại cửa Thanh Phong huyệt.
"Keng! Keng! Keng!" đao kiếm giao nhau, lửa bắn tứ bề, tiếng gào thét vang lên làm rung chuyển cả núi... Hồ Ngọc Hoa sớm đã dẫn bọn thị vệ đến nơinày, hắn tính sẽ để cho Thanh Ưng Bang và Tam Phật đường một phen sốngmái, dẫn đến lưỡng bại câu thương, sau đó xuất mã gọn gàng thu thập tàncuộc. Nào ngờ, sau trận chiến ở Thanh Phong huyệt, Chu Quốc Trung khôngnhững chẳng hề mất một binh tướng nào, thành công ngoài cả mong đợi, màlại còn được Tiếu Trường Đình giúp sức. Điều gì khiến hắn giật mình, đóchính là Chu Quốc Trung đã sớm nhìn ra âm mưu của hắn, cho phục binh chờ tại cửa Thanh Phong, hơn nữa lại còn có Miêu trại đến trợ trận cho Miêu dân. Hai bên giáp kích, mười tám tên thị vệ chết gần hết, chỉ còn lạihai tên là Hồ Ngọc Hoa với Lưu thị vệ, dựa lưng vào nhau để chống đỡ sức tiến công của bọn người Chu Quốc Trung.
Đột nhiên, Lưu thị vệ"a" lên một tiếng thảm khốc, Thiên Phủ huyệt ở xương sườn đã bị ThiếtChiết Phiến của Vu Băng Phong điểm trúng. Lô Kinh thừa thế dùng ĐồngNhân Trảo đánh thẳng vào đầu, Lưu thị vệ hét lên một tiếng, đầu nát nhưtương, chết liền tại chỗ. Mười tám thị vệ đã mất hết mười bảy, chỉ cònmột mình Hồ Ngọc Hoa. Hắn chẳng còn hồn vía, bảo kiếm Chu Quốc Trung sửchiêu Quan Âm Tống Tử xếch chéo lên, đâm vào vai tả Hồ Ngọc Hoa, tức thì máu vọt ra như suối. Lô Kinh, Vu Băng Phong thấy vậy hết sức mừng rỡ,nước mắt tuôn trào.
Hồ Ngọc Hoa mắt đỏ như máu, trường kiếm xoay tít, hét lớn một tiếng:
"Hay lắm! Nghe đồn rằng người trong Tam Phật đường toàn là anh hùng hảo hán, các ngươi lấy nhiều thắng ít không cảm thấy hổ thẹn hay sao? Hồ mỗ hômnay chết tại đây thật không thể nhắm mắt!"
Bích Tiêu Kiếm nơi tả hữu Chu Quốc Trung khẽ lay động, cao giọng nói:
"Các ngươi lui ra! Hồ Ngọc Hoa, hôm nay nếu ngươi thắng được bảo kiếm trongtay ta, ta sẽ chừa cho ngươi một sanh lộ, nếu như không được, hắchắc..."
Giọng Chu Quốc Trung trầm hẳn xuống, Hồ Ngọc Hoa tiênphát chế nhân, cười vang lên, kiếm quang nổi lên như cuồng phong bạo vũtiến về hướng Chu Quốc Trung. Chu Quốc Trung ngưng thân bất động, đợihắn gần người mới nghiêng người qua, kiếm chiêu như điện, một đạo hànquang nhắm thẳng yết hầu Hồ Ngọc Hoa. Chiêu Tiên Nhân Chỉ Lộ xuất saunhưng đến trước, bức Hồ Ngọc Hoa thu nhanh kiếm, lùi về sau vài bước.Chu Quốc Trung thừa cơ lấn tới, nghiêng mình xuất kiếm liên tục, nhưchim ưng vồ mồi. Hồ Ngọc Hoa thối lui liên tục, nguy hiểm chực chờ.. Chỉ nghe Chu Quốc Trung thét to: "Buông!"
"Keng!" Trường kiếm HồNgọc Hoa gãy thành hai đoạn, bay khỏi tay. Chu Quốc Trung vội vàng lùivề sau, một cước tung về Hồ Ngọc Hoa, mũi kiếm đặt ngay cổ họng hắn...
Lúc này, đột nhiên một đạo kim quang lấp lánh, "keng!" Bích Tiêu Kiếm đãsát bên cạnh, Bát Quái Kim Đao của Tiếu Trường Đình đã kề cổ Hồ NgọcHoa. Chàng quát lớn:
"Hồ Ngọc Hoa, nhận ra ta không?"
Sắc mặt Hồ Ngọc Hoa trắng bệch như giấy, run rẩy nói:
"Ngươi... ngươi... ngươi không phải là Tiếu Trường Đình đó chứ? Ta với ngươi vốn không thù không oán, tha chết cho ta đi!"
Tiếu Trường Đình lớn tiếng hỏi:
"Ngươi là ác cẩu của triều đình! Nói, cha ta chết như thế nào?"
Mắt Hồ Ngọc Hoa lướt nhanh qua Chu Quốc Trung, run run nói:
"Việc này..."
Chu Quốc Trung trỏ kiếm nói:
"Ngươi sắp chết đến nơi, nếu mà còn dám vu oan giá họa, coi chừng ta sẽ lóc thịt ngươi ra!"
Những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu trên trán Hồ Ngọc Hoa cứ tuôn ra khôngngớt. Hắn hết quay sang Tiếu Trường Đình lại quay sang Chu Quốc Trung,thú nhận:
"Việc đã đến nước này, tại hạ xin khai thật! Tiếu CốcHoa cùng Chu bang chủ hai người đều bị La Hán Trùng sát hại, chẳng liênquan gì đến tôi, xin hãy tha chết cho tôi!"
"Ác tặc nhà ngươi thật đáng chết!" Kim đao của Tiếu Trường Đình huơ lên, đầu của Hồ Ngọc Hoa văng lìa ra cả trượng.
Sau khi chém xong Hồ Ngọc Hoa, Tiếu Trường Đình đứng dậy, bất ngờ chạm phải mục quang của Chu Quốc Trung, chàng nghĩ mình quá vội tin những lờihoang ngôn của La Hán Trùng, suýt nữa đã giết lầm người tốt, thẹn thùngnói với Chu Quốc Trung:
"Chu đường chủ, Tiếu mỗ đã trách lầm ngài rồi. Do có nhiều việc xảy ra mà tại hạ lại chưa rõ ràng minh bạch,phiền thỉnh dẫn tại hạ diện kiến Chu lão bang chủ để biết tận tường câuchuyện."
Thần sắc Chu Quốc Trung lộ vẻ buồn bã:
"Ngài nhất định phải gặp gia phụ ư? Mời ngài cùng quay về Tề Vương Miếu."
Chu Quốc Trung đi trước dẫn đường. Đoàn người lặng lẽ trở về Tề Vương Miếu.
Trong miếu ánh nến chập chờn. Tiếu Trường Đình ngước mắt nhìn lên; một miếngvải trắng được treo lên, hóa ra là linh đường. Trên linh bài có hàngchữ:
"Phụ thân Chu Kim Đường linh vị" Phía trước lệnh bài thấy rõ ràng là một mũi kim tiêu!
Ngực Tiếu Trường Đình siết chặt lại, miệng lâm râm nói:
"Chẳng lẽ cha mình... không, quyết không thể..." nhưng sự thật lại vô tình,kim tiêu kia chính là bằng chứng, chàng sợ hãi nhìn quanh bốn phía, thấy Chu Quốc Trung không có ý căm thù. Chàng cúi đầu xuống:
"Sao lúc đó Chu lão bang chủ lại đùa giỡn mà cướp tiêu của Tam Tương Vũ Quán làm chi chớ?"
Chu Quốc Trung bước đến bàn hương án, lấy ra một cái áo màu xanh, chỉ vào bảo quan nằm giữa bàn, rồi nói:
"Đây là phiêu vật mà lúc đó cha ngài hộ tống, ngài xem kỹ sẽ minh bạch mọi chuyện."
Tiếu Trường Đình run rẩy sờ lấy bảo quan, ba mươi sáu viên bảo châu đượckhảm trên mũ đã lấy ra. Chàng lấy từ trong bảo quan ra hoàng lăng thánhchỉ, phong cho Miêu vương là Vũ Lăng Vương, việc này Tiếu Trường Đình có nghe cha nói qua nên chẳng hề cảm thấy kỳ quái. Chàng thử thêm lần nữathì sờ thấy một phong thư, xem qua vài hàng, tim đã đập loạn xạ. Nguyênlà trong mật thư , Mạn thân vương đã cùng Dữ miêu vương ước định, tạitiệc rượu phong vương, sẽ dùng đèn hiệu dẫn quan binh thị vệ nhập sơn để loại trừ thập bát trại chủ của Miêu trại, tróc nã Lôi Chấn Hoàn cùngmười ba chí sĩ phản Thanh đang dưỡng thương tại thập bát động.
Xem xong mật thư, Tiếu Trường Đình thở dài nói:
"Ra là vậy! Phụ thân tại hạ bị lừa rồi!"
Chu Quốc Trung đứng kế bên nói:
"Nói thật, tại hạ là thành viên của Thiên Địa Hội, hội đã điều tra được âmmưu của triều đình, gia phụ vì cứu nguy cho các chi sĩ phản Thanh tạiMiêu sơn và cũng để tránh cho Miêu gia bị tàn sát nên buộc lòng phảicướp tiêu để vạch trần âm mưu quỷ kế của triều đình. Gia phụ biết Tiếulão quán chỉ bị mắc lừa triều đình nên đã cố gắng gửi mật thư trong bảoquan đến Pháp Nhiên Tự của Trí Viên trưởng lão, người được võ lâm kínhtrọng; mời Tiếu lão quán chủ đến để nói rõ trắng đen, giải thích tịhiềm, có biết đâu tên La Hán Trùng lòng dạ lang sói đã sớm thảm sát TríViên một bước, lại cùng cha ngài đánh cha tôi, sau cùng đã sát hại Tiếulão quán chủ tại quái thạch lâm, cướp lấy bảo quan, giá họa chongười..."
Chu Quốc Trung thuật xong đoạn cố sự bi thảm đó thìthanh âm nghẹn ngào, sụt sịt khóc, không thể nói tiếp được nửa lời.Nghiêm Hán Sanh tiếp lời:
"Thật vô cùng đáng tiếc, lúc tên La Hán Trùng mang bảo quan đến cho Miêu vương thì lão bang chủ đã chết, thiếubang chủ ra ngoài chưa về, ta không kịp đưa tin cho thập bát động chủ,Khinh Kỵ binh tiến sơn, làm cho chín nhà kháng Thanh toàn bộ bị hại,Miêu gia bị huyết tẩy, sau này Miêu vương thấy cắn rứt lương tâm nên đưa mật thư trong bảo quan ra, nhận lỗi và xin từ chức, việc này đã đượcphơi bày trong thiên hạ."
Tiếu Trường Đình nghe xong đoạn huyếtlệ thảm sử này, nhất thời xuất hiện trăm ngàn cảm xúc, nước mắt ràn rụa, chẳng biết nói gì. Rất lâu sau, chàng quỳ phịch xuống trước linh tiềncủa Chu Kim Đường, khóc chẳng ra tiếng, nói:
"Chu lão bang chủ,phụ thân đã tin vào lời sàm ngôn của bọn gian nhân mà ngộ sát lão nhângia người. Hiện phụ thân đã chết, điệt nhi xin lấy máu của mình để tế lễ lão nhân gia người!" Nói xong, chàng rút Bát Quái Kim Đao kề lên cổ.
Chu Quốc Trung nhanh nhẹn tiến lên, giữ lấy cánh tay chàng. Mọi người giậtlại kim đao. Phương Cảnh Thu sợ quá la lên một tiếng, quỳ xuống đất, kêu to "Sư phụ!"
Chu Quốc Trung nâng Tiếu Trường Đình đứng dậy, khuyên giải:
"Huynh trưởng, người chết không thể sống lại được, không nên gợi lại chuyệncũ. Hôm nay chúng ta gặp nhau, đã biết rõ mọi chuyện thì nên vứt bỏ đimọi tị hiềm, biết đâu trong bất hạnh lại có điều may mắn. Nếu huynhkhông tị hiềm, chúng ta nên noi theo tiên phụ và tiên bá, nối lại tìnhkim lan, bát bái chi giao được không?"
Tiếu Trường Đình thấy gã vô cùng thành khẩn, không cầm được giọt lệ vui mừng, nghẹn ngào nói:
"Nếu huynh không chê, đệ nguyện suốt đời thờ phụng tiên bá, theo sát huynh trưởng, tuân theo mệnh lệnh, chẳng dám do dự."
Chúng anh hùng gật đầu khen ngợi:
"Như thế thì tốt quá, sau này Tam Phật đường và Tam Tương Vũ Quán chúng tacùng siết chặt tay nhau, loại bỏ hết đi những bất bình trong thiên hạ!"
Nến trong chánh điện Tam Phật đường bật sáng, Chu Quốc Trung, Tiếu TrườngĐình cùng các anh hùng lần lượt xưng tuổi, thắp hương kết bái. Bọn ChuThiên Minh cùng Phương Cảnh Thu cũng cười toe toét, theo đó cũng báithiên địa, kết nghĩa đệ huynh. Kết bái xong, Chu Quốc Trung sai ngườithiết yến, chúng hào kiệt tình cảm thẳng thắn, yến tiệc linh đình, ănuống nhiệt tình.
Đột nhiên, một tiếng "xè" vang vọng khắp sơn lâm, lửa rực đỏ từ Ỷ Thiên Các vọt thẳng lên cao.
Chu Quốc Trung biến sắc, đặt ly xuống. Quần hùng trong Tam Phật đường lậptức đứng dậy, mắt nhìn ngọn lửa bên ngoài, thần sắc nghiêm túc. TiếuTrường Đình đang muốn hỏi thì đã thấy Vu Băng Phong nhảy vọt ra ngoàicửa sổ. Trong chốc lát, phía ngoài Tề Vương Miếu vang lên một tràng vóngựa vội vã.
"Không có gì đâu. Tiếu hiền đệ, mời!" Chu Quốc Trung mang đến hai chung rượu, mỉm cười, cao giọng nói:
"Chư vị, mời!"
"Tiếu đại ca, mời!" Quần hùng Tam Phật đường cùng lúc nâng chén hướng về Tiếu Trường Đình mời rượu. Bọn họ vẫn mỉm cười, không lộ thanh sắc. NhưngTiếu Trường Đình nhận thấy được trong vẻ tươi cười đó lại lộ ra thần sắc hết sức bất an, lòng tự hỏi không biết đã xảy ra chuyện gì?
Trong phút chốc, nghe tiếng ngựa hí dài, thấy Vu Băng Phong cưỡi ngựa như gió lốc chạy vào hiên miếu. Đến trước cổng đường, hắn giật dây cương, chântrước ngựa dựng lên, lập tức ngừng lại. Vu Băng Phong đứng thẳng trênlưng ngựa, đợi ngựa hạ chân trước xuống, tay khẽ vỗ yên, nhẹ nhàng nhảyxuống ngựa.
Tiếu Trường Đình không nhịn được phải thầm khen:
" Hảo kị thuật! Hảo thân thủ!"
Vu Băng phong bước nhanh vào nội đường, nhãn quang mọi người dồn vào hắn. Sắc mặt hắn âm trầm, hướng về Chu Quốc Trung nói:
"Bẩm đường chủ, dưới chân núi..." Hắn khẽ quay sang nhìn Tiếu Trường Đình,không nói thêm gì nữa. Tiếu Trường đang muốn lánh đi, nhưng Chu QuốcTrung phất tay ngăn Tiếu Trường Đình lại, nói lớn:
"Tiếu đại ca không phải người ngoài, có chuyện gì cứ nói."
"Dưới chân núi là binh mã Hoàng Kỳ Doanh. Bọn quan quân tuyên bố sẽ lên núiđể diệt trừ Thiên Địa Hội, tại hạ thấy bọn chúng đang tiến đến Tam Phậtđường. Các huynh đệ giữ Ỷ Thiên Các đang giao thủ với một đội quanquân."
Chu Quốc Trung hỏi:
"Bọn quan quân có bao nhiêu nhân mã?"
Vu Băng Phong nói:
"Chính xác thì không biết bao nhiêu, ước đoán ít nhất cũng phải có một độibinh mã. Theo báo cáo thì một số lượng khá lớn bọn kị binh và quan quândưới chân núi không ngừng tiến lên. Các huynh đệ cũng báo cáo rằng đãphát hiện bọn đại nội thị vệ từ kinh đô cũng kéo đến."
Tình huống thập phần khẩn trương! Mười hai nghĩa sĩ của Tam Phật đường lộ vẻ bithương, vô cùng lo lắng. Lòng Tiếu Trường Đình cũng hết sức kinh hoàng.
Chu Quốc Trung suy nghĩ giây lát rồi kiên quyết:
"Chúng ta không thể lộ mật đường Tề Vương Miếu này, chư vị huynh đệ lập tứcphản hồi rằng Ỷ Thiên Các Tam Phật đường nhất quyết tử chiến cùng bọnquan quân!"
"Vâng!" Mười hai nghĩa sĩ đồng thanh đáp, sau đó cùng chắp tay từ biệt Tiếu Trường Đình, rời khỏi phật đường.
"Hiền đệ," Chu Quốc Trung đợi mười hai nghĩa sỉ đi khỏi, quay sang Tiếu Trường Đình nói:
"Thứ cho ngu huynh không thể phụng bồi, ta phải đến Ý Thiên Các. Nơi nàykhông thể ở lâu, mong hiền đệ hãy mau dẫn người của cửu quán, thập tambang li khai khỏi nơi tử địa."
Tiếu Trường Đình nghiêm mặt nói:
"Huynh trưởng sao lại nói ra những lời này? Nếu đã xem như là người ngoài thìcòn kết nghĩa huynh đệ sinh tử làm chi? Thiết tưởng phụ thân của huynhvà đệ vì không thể nói thẳng ra nên mới dẫn đến một trường hiểu lầm màcùng chết. Ta thấy lúc này huynh trưởng có điều chi đó khó xử. Chả lẽ đệ không thể giúp một ít gì đó cho huynh trưởng hay sao?"
Chu Quốc Trung nhìn chàng một lúc lâu, muốn nói nhưng lại thôi.
Tiếu Trường Đình nói:
"Chẳng lẽ huynh trưởng không tin tưởng tiểu đệ?"
Chu Quốc Trung nhìn gã giây lát, nắm lấy tay chàng:
"Hiền đệ theo ta."
Tiếu Trường Đình theo sau Chu Quốc Trung vào một gian tiểu phòng ở hậuđường. Chu Quốc Trung nhìn ra cửa sổ, xoay người lại, quỳ xuống đất:
"Ta xin phó thác trọng trách của Thiên Địa Hội cho hiền đệ!"
Tiếu Trường Đình vội vàng nâng Chu Quốc Trung dậy:
"Không cần như thế! Không cần như thế! Huynh trưởng cứ phân phó, có chết đệ cũng không từ chối!"
Chu Quốc Trung nghiêm túc nói:
"Lần này ta trở về Vũ Lăng sơn là vâng mệnh của Tổng đà chủ đi tìm con củaLôi phó đà chủ là Lôi Linh Chi để nhận lấy "hàng". Hiện tai bọn quan phủ đã phát hiện ra ta, cho dù ta có tìm được Lôi Linh Chi, nhận được"hàng", cũng sợ rằng khó lòng thoát khỏi được sự truy lùng gắt gao củabọn quan phủ, mọi sự đều trông cậy vào hiền đệ. Lôi Linh Chi là một côbé chừng mười hai, mười ba tuổi, từ nhỏ cô đã cải nam trang đi theo Lôiphó đà chủ, mọi người cũng đề ngộ nhận và xem nàng là một thằng bé, LôiLinh Chi hiện đang giấu "hàng" ở bên người. Còn "hàng" là vật như thếnào thì ta cũng không rõ. Ta chỉ nghe Tổng đà chủ nói đó là di vật củaLôi phó đà chủ, liên quan đến sự sinh tử tồn vong của Thiên Địa Hội, hết sức quan trọng. Sứ mệnh này ngoài ta ra thì không một huynh đệ nàotrong Tam Phật đường Thiên Địa Hội biết cả."
Tiếu Trường Đình thấy Chu Quốc Trung tín nhiệm mình như vậy, lòng vô cùng kích động, không kiềm nổi xúc động, nói:
"Huynh trưởng yên tâm, tiểu đệ nhất định hoàn thành sứ mệnh của Thiên Địa Hội! Nhưng chẳng biết nên tìm Lôi Linh Chi ở đâu nữa."
"Lúc Lôi phó đường chủ bị bao vây tại Miêu sơn động đã giao con gái cho kẻthân tín là Ngô má má. Hiện tại ta đã điều tra được Ngô má má đã dẫnLinh Chi lánh mình tại tiểu ốc ở Thiên Nhai thạch bích, đệ nên đến Thiên Nhai để tìm bọn họ, kế đến là đưa thanh Bích Tiêu Kiếm ra...". Nóixong, Chu Quốc Trung cởi kiếm từ bên hông ra đưa cho Tiếu Trường Đình,"Thanh Bích Tiêu Kiếm chính là bảo kiếm gia truyền của nhà họ Lôi, Ngômá má và Linh Chi sẽ nhận ra nó. Chỉ cần đệ rút Bích Tiêu Kiếm ra, gõnhẹ lên trên kiếm ba tiếng, bọn họ sẽ biết là ta phái đệ đến."
Tiếu Trường Đình gật đầu, trịnh trọng giắt bảo kiếm nơi hông.
Chu Quốc Trung suy nghĩ một lát rồi nói:
"Chỉ là ngu huynh vẫn còn một điều lo lắng..."
Hắn nhìn Tiếu Trường Đình, dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Trên núi thì có thị vệ, dưới núi lại có quan quân, hiền đệ lại xông pha lên núi khiếncho quan phủ hoài nghi, gây nên phiền toái."
Tiếu Trường Đình cân nhắc, thấy lời nói đó cũng có đạo lí, bất giác cúi đầu trầm tư, phânvân trong lòng. Đột nhiên, linh cơ nhất động:
"Đại ca, có cáchrồi! Lần này đệ triệu tập người trong cửu quán, thập tam bang đến VũLăng nguyên là để báo mối thù cướp tiêu giết cha của Tam Phật đường,việc này ai ai cũng biết, huynh đệ mình sau khi gặp nhau đã bỏ qua cừuhận, kết nghĩa chi giao thì ngoài Tam Phật đường ra chẳng có một ai haybiết. Bọn quan quân nhà Thanh đã dùng ly gián kế, mượn đao giết ngườithì tại sao chúng ta không tương kế tựu kế, đệ mượn tiếng tầm cừu rửahận, tối nay sẽ xuất lĩnh người của cửu quán thập tam bang kéo lên núi,hỏa thiêu Ỷ Thiên Các Tam Phật đường trước mắt bọn quan quân, như vậy đệ có lý do để tiến lên núi, có cơ hội yểm hộ huynh trưởng rút lui, chỉ có điều là phải huỷ đi Ỷ Thiên Các của Tam Phật đường..."
Chu Quốc Trung vỗ tay nói:
"Kế này hay đó. Tối nay huynh đệ chúng ta phải giải quyết tại đây. Tam Phật đường thà bị huỷ trong tay đệ còn hơn là dưới tay bọn quan quân..." Nói xong, hắn đến sát bên tai Tiếu Trường Đình nói khẽ:
"Sau khi gặp Linh Chi, đệ nên nói rõ nàng là nữ nhân, mang theo "hàng" về trang viên của đệ, một tháng sau, ta sẽ phái người đến lấy, chẳng qua là hơi thiệt cho hiền đệ."
Tiếu Trường Đình nghiêm mặt nói:
"Nếu cònchi uỷ khúc thì chính là ở chỗ đại ca cùng với cái chết của bá phụ, cònđệ lần này lại gặp nữ nhân, quả là vô cùng tiện nghi, còn uỷ khúc chỗnào nữa?"
Chu Quốc Trung cùng Tiếu Trường Đình nắm tay ra khỏi đường, kêu Phương Cảnh Thu cùng Chu Thiên Minh mau mau từ biệt.
Tiếu Trường Đình dẫn Phương Cảnh Thu đến Cổ Trượng trấn, nghỉ tại Hoa Cákhách sạn, dặn nó không được rời khỏi khách điếm. Sau đó, chàng tự cưỡikhoái mã đến Ô Túc trấn để gặp quần hùng ở cửu quán, thập tam bang.
Vào lúc nửa đêm, Tiếu Trường Đình suất lĩnh quần hùng cửu quán thập tambang để tập kích Ỷ Thiên Các Tam Phật đường. Trãi qua một phen chémgiết, Chu Quốc Trung dẫn huynh đệ Tam Phật đường thối lui về hậu đườnglâu (lầu ở hậu đường).
Hậu đường lâu nằm men theo vách núi, trước mặt là mộ bãi đá rộng thênh thang. Lầu cao nên quần hùng vô phương tiếp cận.
Chu Quốc Trung cố ý chắn ngay lối lên lầu, hét lớn:
"Họ Tiếu kia, lên lầu đi!"
"Chu Quốc Trung, có gan thì xuống đây phân cao thấp!" Tiếu Trường Đình lớn tiếng mắng trả.
Song phương giằng co không dứt. Chỉ thấy Chu Tường khoát tay, các cung thủđã giương cung có tẩm lưu huỳnh nhắm lên phía trên. Tiếu Trường Đình ralệnh:
'Bắn!"
"Vèo! Vèo! Vèo..." Hơn chục mũi tên có tẩmlưu huỳnh bay về những cột gỗ phía sau lầu. Trong thoáng chốc, mấy conkim xà trong Tam Phật đường bắn lên tung tóe, lửa bốc cao, cháy hừnghừng. Trong màn lửa, bóng người nhao nháo trong Tam Phật đường, Chu Quốc Trung vội dẫn chúng nhân mang theo những vật trọng yếu chạy về hậu sơn. Tiếu Trường Đình đợi lửa hơi yếu, dẫn người la ó tiến vào trong đườnglâu không một bóng người.
Tiếng gào thét đòi chém giết hòa cùngngọn lửa cao ngút trời đã làm kinh động đến bọn quan quân, hay hơn nữalà kinh động luôn đến cả kỵ binh và bọn đại nội thị vệ của nhà Thanh...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.