"Hán Trùng thị vệ ác nhân
Bày mưu tính kế hại dần người trung
Tiếu quán chủ lão anh hùng
Lầm tin ác tặc, muôn trùng cách xa."
Mặt trời đã ngã về tây, quạ cũng đã về rừng. Trong một khách điếm dưới chân núi, Tiếu Cốc Hoa nửa mê nửa tỉnh, hôn mê đã có hơn nửa ngày. Trong lúc còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, lão nghe có người gọi bên tai "Lão quánchủ, lão quán chủ..." Âm thanh này như phảng phất từ một nơi xa.
Tiếu Cốc Hoa nặng nề mở mắt, thấy Chu Mục đang quỳ trước giường, lão mệt nhọc mấp máy môi:
"Chu Mục!" Chu Mục ngạc nhiên mừng rỡ nói:
"Lão quán chủ, cuối cùng người cũng tỉnh lại rồi!" Tiếu Cốc Hoa nhìn quanh bốn phía, nói:
"Đây là nơi nào? Ta... ta làm sao lại ở nơi này?" Chu Mục lúng túng nói:
"Lão quán chủ, tặc nhân tại Ỷ Thiên Các cướp được tiêu xong rồi trốn mất, có lẽ sợ uy danh của quán chủ. Chúng đâu dám gia hại ngài, đã để chongài... ngài đi."
"Các huynh đệ đâu hết rồi?" Chu Mục đáp:
"Lão quán chủ yên lòng, mọi người vẫn còn sống. Người đâu, mau mang sâm cho lão quán chủ."
Uống xong bát sâm, Tiếu Cốc Hoa lập tức thấy thoải mái hơn nhiều, đột nhiêntừ trên giường ngồi bật dây, ký ức về cảnh ngộ gặp tại Ỷ Thiên Các vẫnnhư mới. Lão nghĩ, Chu Kim Đường thấy lợi quên nghĩa, cấu kết với bọnngười giang hồ, dùng thủ đoạn hạ lưu ám toán mình để đoạt tiêu rồi bỏđi. Bọn tặc tử chỉ biết rằng viên ngọc trên mũ có giá trị liên thành,nhưng đâu biết bên trong có chứa thánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bich-kiem-kim-tieu/10052/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.