Tiếu Trường Đình nằm trên giường trong Tam Tương võ quán, mặt vàng nhợt, mũi phập phồng, hơi thở yếu ớt.
Tiếu Chi quỳ cạnh giường. Cô thấy mạch đập của phụ thân ngày càng yếu ớt,tính mệnh vô cùng chí nguy, đôi mày nhíu chặt, lo lắng cầm lấy taychàng.
Trên cái bàn được làm bằng gỗ đào có đặt ba mũi kim châmmàu đen được lấy ra từ thân thể của phụ thân. Cô nhìn vào ba mũi độcchâm trí mệnh này mà ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa.
Phụ thân nói đêm nay phải đi gặp bằng hữu, bảo rằng lát sau sẽ về, bảo cô khôngcần phải chờ mà cứ đi ngủ trước. Nào hay qua ba canh giờ sau, phụ thânmang trọng thương trở về, lập tức bất tỉnh nhân sự. Hoảng quá, cô cùngnhị sư huynh Tống Chánh Khanh lúng ta lúng túng kéo người vào nhà, dùngnam châm để hút lấy độc châm ra, cô còn dùng miệng để hút hết màu bầmra, rịt Kim Hoàn Tán độc cao bí truyền vào vết thương nhưng chẳng thấyhồi tỉnh. Chẳng biết loại độc châm này được luyện thành từ cái gì nữa?Thêm cái đại sư huynh Phương Cảnh Thu vốn tinh thông độc môn ám khí hiện không có ở nhà, rõ là chờ chết!
"Sư phụ tỉnh chưa?" Tiếu Chi lắc đầu lau nước mắt.
"Đây là thuốc giải độc, mau cho sư phụ uống đi!" Tống Chánh Khanh nâng đầuTiếu Trường Đình lên rồi đổ thuốc vào. Đầu Tiếu Trường Đình đột nhiênnghiêng qua một bên, nước thuốc đổ xuống ngực áo.
"Phụ thân! Tỉnh lại đi!" Tiếu Chi vội vàng lay mình chàng.
"Người có điều chi phân phó, xin cứ giao cho đệ tử!"
Tiếu Trường Đình đưa đôi mắt vô thần nhìn hắn. Lúc này, nghe "rầm" mộttiếng, cánh cửa bị bật ra, Phương Cảnh Thu lảo đảo chạy vào.
Đầu gối gã quỵ xuống trước giường, nước mắt tuôn trào:
"Sư phụ, đệ tử về trễ một bước rồi!"
Đột nhiên, Tiếu Trường Đình mở to mắt, nhìn nữ nhi và hai tên đồ đệ trướcmặt, chàng dùng hết chút sức tàn còn lại, tay run rẩy lấy ra chiếc hộpsắt, khó nhọc nói:
"Ngày mai... các con đến Tương Xuân lâugiao... giao hàng, liên hệ bằng ám hiệu, chén... úp ngược lại... đũa để ở trên. Nếu không có ai liên hệ... trong vòng năm ngày... đưa linh quanxuống thuyền, treo cờ tang tất... tất sẽ có người tiếp ứng. Đây... đâylà giấy tờ mua bán lớn, trong vòng mười... mười ngày, phải hoàn thành... thành cho bằng được. Chiếc hộp sắt này... trừ... trừ chủ nhân của nó,các con không được... được nhìn..."
Tiếu Trường Đình cố gắng dặndò, âm thanh đã yếu dần, không còn nghe rõ nữa. Nói xong năm ngón tay rũ xuống, đầu méo qua một bên, rồi đột ngột qua đời.
"Phụ thân!"Tiếu Chi gục xuống mình phụ thân, khóc lóc thảm thương. Thất khiếu TiếuTrường Đình rỉ máu tươi, mắt trợn trừng như còn điều gì đó muốn nói vớiTiếu Chi.
Tiếu Chi khóc chết đi sống dậy. Phương Cảnh Thu thấy sư muội bi thương như vậy, cố đè nén nỗi đau trong lòng, an ủi cô:
"Sư muội, sư phụ đã mất, không thể sống lại, chúng ta phải mau sắp xếp hậu sự."
"Đúng vậy!" Tống Chánh Khanh buồn bã nói: "Chúng ta phải mau hoàn thành dimệnh của sư phụ, lão nhân gia người vì chiếc hộp này mà thọ tử , nếuchúng ta không thay người giao được thì thật có lỗi với người. Ta thấy,đại sư huynh nên ở lại để lo liệu hậu sự, chăm sóc sư muội, ngày mai đểta đi giao hàng cho, thế nào?"
Phương Cảnh Thu ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi:
"Ngươi biết người nhận hàng?"
Tống Chánh Khanh: "Không biết! Nhưng sư phụ đã nói lại ám hiệu liên lạc, nếu hành động thận trọng thì chắc sẽ được mà!"
Phương Cảnh Thu nói: "Hàng để ta thay sư phụ giao. Lúc còn sống, sư phụ dặn dò ta, một khi việc giao hàng của người có xảy ra điều chi bất trắc, tanhất định phải thay người giao hàng. Ngày mai để ta lên Di Xuân lâu..."
Phương Cảnh Thu còn chưa dứt lời, Tống Chánh Khanh đã chen vào: "Hừ, tối naykêu huynh đi tiếp ứng sư phụ, huynh đi đến nơi nào vậy?" Tiếu Chi giậtmình, nghi hoặc nhìn Phương Cảnh Thu, giống như muốn từ nét mặt của sưhuynh mình dò xét xem có bí mật gì hay không.
"Tối nay sau khi sư phụ cùng Trương Đức và Trương Chí đi rồi, ta y lời sư phụ đến ngoàicổng nam tiếp ứng, vừa mới xuất thành thì gặp một nhóm người che mặt cản đường. Ta ra sức chiến đấu, đả thương được hai tên. Nhưng do bọn chúngđông người, vây chặt lấy ta mãi, đợi đến lúc ta thoát được đến Quan Đếmiếu thì chẳng thấy sư phụ và người nhận hàng đâu cả."
Tống Chánh Khanh cười lạnh:
"Ngươi bịa chuyện hay đó, chỉ sợ ngươi đi đến nơi nào khác đó chứ!"
"Ngươi nói ta đi đến nơi nào hả?" Phương Cảnh Thu giận dữ hỏi. "Ngươi tự hỏimình đi! Nếu không làm sao sư phụ bị người ám toán?"
"Ngươi!"Phương Cảnh Thu sôi máu, đột nhiên xuất chưởng đánh vào mặt Tống ChánhKhanh. Tống Chánh Khanh vội lách mình, tay duỗi thẳng ra. Hai người định giao thủ, Tiếu Chi nước mắt tuôn trào, giận dữ nói:
"Phụ thânvừa mới qua đời, người còn chưa lạnh mà hai huynh đã đấu đá với nhau,nhắm chịu nổi không! Mau nghe lời muội mà dừng tay để chuẩn bị hậu sựcho phụ thân, lẽ nào lại để nữ nhi như muội lo toan chuyện đó, coi cóđược không?" Nói xong, cô vén rèm bước ra, trở về phòng chuẩn bị đồ khâm liệm.
Sư huynh đệ bọn họ oán hận nhìn nhau, mổi người mạnh ai nấy sai tráng đinh lo chuẩn bị quan tài, chuẩn bị tang sự.
Đợi bọn họ đi hết, Tiếu Chi một mặt kiểm lại quần áo của Tiếu Trường Đình,một mặt lại nhớ đến chuyện cự cãi của hai vị sư huynh khi nãy. Hai người bọn họ bằng mặt nhưng chẳng bằng lòng. Tống Chánh Khanh tuấn tú thôngminh, bản thân sớm đã có tình ý và mong muốn kết duyên tần tấn với mình, tương lai có thể kế thừa sự nghiệp của võ quán; còn Phương Cảnh Thu làngười ngay thẳng thật thà, được phụ thân rất mực yêu thương và truyềncho độc môn ám khí Hưởng Kim Tiêu. Cũng vì chuyện này mà Tống ChánhKhanh căm ghét trong lòng. Trước đây khi phụ thân còn sống, bọn họ không dám to gan tranh chấp, về sau này không còn ai quản chế, chỉ sợ bọn họtrở mặt thành thù. Như vậy, công sức gian khổ mà phụ thân bỏ ra cho việc sáng lập Tam Tương võ quán kể như bỏ sông bỏ biển rồi!
Hơn nữatrước mắt phải hoàn thành di mệnh của phụ thân, mang hộp sắt giao chochủ nhân. Phụ thân vì bảo vệ chiếc hộp này mà thọ tử thì có thể thấy nóquý báu cỡ nào, nhất định là... Nếu như có điều chi sơ suất thì ắt hẳnđã lọt vào tay tặc nhân, chẳng lẽ hồn của phụ thân linh thiêng chăng?Phụ thân trúng độc thủ tại Quan Đế miếu, tặc nhân có ý định đoạt lấychiếc hộp nhưng không đắc thủ nên chắc chắn không thể buông xuôi mà tìmđến nơi này. Hiện phụ thân đã mất, hai vị sư huynh bất hòa, thế lực củavõ quán đã giảm đi hơn nửa, trách nhiệm trên mình sao quá nặng nề.
Nghĩ đến đây, Tiếu Chi sờ vào chiếc hộp đeo bên hông. Cô quyết tâm vì phụthân mà bảo vệ chiếc hộp này đến hơi thở cuối cùng, không để nó rơi vàotay tặc nhân.
Lúc này, cô dường như nghe có tiếng động khe khẽbên ngoài cửa sổ, giống như tiếng hô hấp nặng nề của nam nhân. Cô cảnhgiác lấy Bích Tiêu Kiếm từ đầu giường ra, nhón chân bước đến nội đình để xem có chuyện gì.
"Vèo..." Một bóng người từ trên xà nhà phóng xuống. Tiếu Chi giật mình, tay cầm lấy chuôi kiếm, nhìn kỹ người mới đến.
Người nọ có hơn bốn mươi tuổi, cao, gầy trơ cả xương, trên mặt có một vết sẹo đáng sợ, lông mày thô và ngắn, mắt ưng sâu hoắc, hàng râu dê cháy xém.Lúc này, người nọ đảo mắt nhìn vào ngực của cô, miệng phát ra một tràngcười dâm ô. Tiếu Chi nghe mà thấy lạnh cả mình, tay tuốt kiếm ra.
"Người nào có gan dám lẻn vào Tam Tương võ quán đêm khuya?"
Người nọ cười lạnh:
"Ha ha, cô nương không nhận ra à?" Nói xong, hắn bèn vén ngoại y lên, lộ ra chiếc áo màu đen bó sát người, trên có thêu một con ngột ưng màu trắng.
"Thanh Ưng Bang!" Tiếu Chi nghĩ thoáng qua trong đầu: "Tên Tống Phúc này vẫn còn chưa chết?"
Tiếu Chi đang ngạc nhiên, người nọ cất giọng cười quái đãn:
"Tại hạ là Đại long đầu của Thanh Ưng Bang, người giang hồ gọi là Truy HồnThủ Tống Phúc. Lẽ nào cô nương đã quên rằng ba năm trước đây Tiếu Trường Đình đã bức ta nhảy xuống núi hay sao? Ông trời có mắt, Tống mỗ gặp nạn không chết, hôm nay đặc biệt đến đây để đòi lại món nợ đó. Thật chẳngngờ hôm nay Tiếu Trường Đình lại táng mệnh, thường có câu nợ cha contrả, cô nương mau trả nợ cho ta. Tống mỗ chẳng muốn chi khác ngoài cáihộp sắt. Cô mau giao nó cho ta để trả lại cả vốn lẫn lời."
TiếuChi nghe xong biến sắc, biết Tống Phúc đã rình rập ở đây từ lâu nên biết được phụ thân giao lại chiếc hộp, đợi hai vị sư huynh đi rồi hắn mớiđến chặn đường, dụng ý thật hiểm độc. Tay cô nắm chặt kiếm, bước qua hai bước, chiếm vị trí thuận lợi, mắt nhìn Tống Phúc chằm chằm, chờ dịpxuất thủ. Tống Phúc thấy Tiếu Chi chẳng lộ vẻ sợ hãi, lập tức nổi lênsát cơ, kiếm trong tay ra chiêu "Bạt thảo tầm xà" đâm vào ngực Tiếu Chi. Tiếu Chi vừa thẹn vừa giận, chửi lên "cẩu tặc tử" rồi đón đỡ thế kiếm.
Tống Phúc kiếm pháp quỷ dị, hai kiếm vừa mới chạm nhau, mũi kiếm của hắnchợt biến đổi, ra chiêu "Độc xà xuất động", kiếm đâm vào lưng Tiếu Chi.Tiếu Chi cả kinh, cổ tay lật lại, dùng "Thiết tỏa hoành giang"để bảo vệlấy lưng.
"Keng!" Kiếm thế của Tống Phúc cực mạnh.
Cổ tayTiếu Chi bị chấn động, không gượng được phải thối lui vài bước. Tên tặctử được thể đâu chịu tha, ra chiêu "Dong y hạ dược" đâm xuống bụng TiếuChi. Tiếu Chi nghiêng người, hóp bụng lại, dùng chiêu "Kim luân kiếpđộ", bảo kiếm hạ xuống đón đỡ, tuy miễn cưỡng tránh được thế kiếm nhưngbảo kiếm suýt nữa đã rời khỏi tay. Tống Phúc đánh ra ba chiêu với thủpháp liên tục thay đổi và cực mạnh thật ra ngoài suy nghĩ của Tiếu Chi.
Thảo nào ngày thường phụ thân nhiều lần khuyên bảo cô không nên nóng nảy màcần biết rằng võ lâm cao thủ như mây, sơn ngoại hữu sơn, thiên ngoại hữu thiên. Tống Phúc chỉ ba năm không gặp mà võ công đã tiến bộ thần tốc.
Tống Phúc thấy Tiếu Chi liên tiếp đỡ vài chiêu của hắn thì mồ hôi đã chảyròng ròng, thở lấy thở để, không còn khả năng hoàn thủ nên càng đắc ýhơn. Hắn đang định sử tuyệt chiêu để đả thương cô và đoạt lấy chiếc hộpthì đột nhiên bên ngoài có tiếng người quát to: "Tặc tử thật to gan, dám đến võ quán giở trò với sư muội ta, xem kiếm đây!" Người đến là TốngChánh Khanh, kiếm trong tay xoay tít đâm thẳng về Tống Phúc. Tống Phúccả kinh, vội vàng dừng bước, trường kiếm trong tay ra chiêu "Thải hồngquán nhật" đón đỡ thế kiếm. Đột nhiên, giữa luồng kiếm quang chợt xuấthiện một tia sáng, Hưởng Kim Tiêu mang théo tiếng gió vù vù nhắm thẳngvào đầu Tống Phúc. Tống Phúc vừa nghe thấy thì mồ hôi lạnh tuôn dài:Hưởng Kim Tiêu!
Hưởng Kim Tiêu là một loại tiêu cực độc, nghe nói loại tiêu này dùng ba loại độc của thanh trúc xà, ngân hoàn xà, ngũ bộxà tạo thành, vì vậy giang hồ xưng tụng là "Tam độc tiêu". Tam độc tiêulà tuyệt kỹ của Tam Tương võ quán, chuyên dùng để đối phó với kẻ thù bất cộng đái thiên. Tiếu Trường Đình là một hán tử đĩnh thiên lập địa, saukhi được truyền lại Tam độc tiêu, bèn gắn vào đuôi tiêu một cây sáo bằng trúc nhỏ. Cứ mỗi khi kim tiêu được bắn ra thì kèm theo tiếng sáo, vìvậy giang hồ xưng tụng là "Hưởng Kim Tiêu". Loại tiêu này rất khó mangtheo bên mình, phát hiện Tiếu Trường Đình đã chết nên Tống Phúc tỏ vẻkhinh thường, nhưng đúng lúc này hắn lại nghe âm vang của Hưởng Kim Tiêu thì làm sao mà không sợ? Hắn vội vàng ngã người xuống, "vù!" Nguy hiểmthật! Một trận hàn phong bay sát mũi hắn, chỉ nghe "phụp" vang lên, kimtiêu đã cắm vào cây bạch lan nơi đình viện. Lúc này Tống Chánh Khanhthừa cơ đâm kiếm vào vai trái của Tống Phúc. Tống Phúc tay trái ôm lấyvết thương, tay phải cử kiếm hoàn chiêu. Đợi Tống Chánh Khanh né tránh,hắn nhún người vọt lên bờ tường, cười lạnh nói: "Tiếu cô nương, chúng ta có dịp sẽ gặp lại sau!" Nói xong, hắn vọt người biến đi trong bóng đêmmù mịt.
Người vừa mới bắn ra Hưởng Kim Tiêu không ai khác hơn,chính là Phương Cảnh Thu. Gã vừa từ ngoài cửa võ quán tiến vào. Tiếu Chi mặt tái mét, chất vấn gã:
"Tại sao huynh lại phóng Hưởng Kim Tiêu ra? Lúc phụ thân truyền thụ kim tiêu cho huynh, người đã dặn như thế nào?"
Phương Cảnh Thu mặt đỏ ửng lên, gắng gượng nói:
"Sư muội, ta... ta lo lắng..."
Tiếu Chi nhăn mày, đau đớn nói:
"Huynh lo lắng cái gì? Phụ thân lúc luyện xong kim tiêu, người không bao giờsử dụng trừ trường hợp vạn bất đắc dĩ, đến tay huynh thì huynh lại lạmdụng như vậy, xem..."
Tiếu Chi nói liền một hơi khiến Phương Cảnh Thu gục đầu hổ thẹn. Đúng lúc này, Tống Chánh Khanh nói: "Sư muội, têntặc tử Tống Phúc đã dòm ngó đến chiếc hộp này, chúng ta cần nhanh chóngxử trí để khỏi xảy ra bất trắc."
Phương Cảnh Thu định nói, TiếuChi đã phẩy tay, quyết đoán nói: "Chúng ta mau sai tráng đinh khâm liệmthi thể phụ thân thật nhanh, tạm thời không để tang. Đợi trời sáng, haihuynh cùng muội đến Tương Xuân lâu."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]