Tô Nịnh Nịnh rất thích căn phòng này. Có giường công chúa một mét tám mươi, bàn trang điểm phong cách Châu Âu, tủ quần áo chiếm hết một mặt tường, còn có tấm rèm xinh đẹp, kéo ra là có thể nghênh đón ánh mặt trời. Cô treo đồ vào tủ quần áo, mới sửa soạn được một nửa đã cảm thấy mệt, vì thế dứt khoát ngồi xuống giường, gọi với ra ngoài. “Tô Manh Manh, vào giúp em.” Người bị kêu không muốn để ý đến cô. Tô Trường Bách đang nói chuyện với Bùi Cận, nghe thấy giọng con gái bảo bối, ông lập tức quay đầu thúc giục người còn lại trong phòng: “Nhanh lên, em con kêu kìa.”
Người đàn ông kia đành phải đứng dậy, rời khỏi thư phòng. Trên màn hình điện thoại là ván game đang chơi dở, ngón tay anh ấy tùy ý bấm bấm, đôi mắt màu nhạt có phần không kiên nhẫn. “Em mà còn gọi Manh Manh nữa, anh sẽ vặn đầu em.” Tô Tranh cố ý ra vẻ hung tợn. Tô Nịnh Nịnh lập tức trưng ra vẻ tủi thân, há miệng gọi: “Bố ơi, anh con…” Tô Tranh nhanh tay che miệng cô lại. “Đại tiểu thư à, anh mua cho em một set YSL Rouge Pur Couture The Slim Testuer rồi, vẫn không thể chặn được miệng em sao?”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.