Edit: Nhược Vy 
Beta: Quanh 
Trong văn phòng rộng lớn, người đàn ông tựa lưng vào ghế, dáng ngồi lười biếng, gương mặt đầy mỏi mệt. Anh đưa tay xoa huyệt Thái Dương, tối hôm qua cả đêm không ngủ, cô nhóc Tô Nịnh Nịnh kia thì mới nói được vài câu đã thiếp đi, ở chỗ như phòng bệnh, thật ra ngủ cũng không yên ổn. 
Bùi Cận muốn cô về ngủ, dù sao thì ở lại cũng không có tác dụng. Nhưng cô nhiệt tình như vậy, không ngăn cản thì hơn, hiếm khi cô nổi lên lòng tốt, muốn làm tiểu thiên sứ đáng yêu. 
Đúng là Tô Nịnh Nịnh của anh… 
Bùi Cận nghĩ, khóe môi nhếch lên một nụ cười, gương mặt luôn lạnh băng ôn hòa đi không ít, đáy mắt cũng nhẹ nhàng hơn. 
Lúc này màn hình điện thoại sáng lên, Bùi Cận đưa tay nhận máy, cầm điện thoại đến bên tai, đứng lên. 
“Bùi Cận, đêm qua chú làm gì đấy? Anh gọi video đến mấy lần, chú thì như chết rồi vậy!” Bên kia điện thoại vang lên một giọng nam, giận dữ chất vấn. 
“Có việc.” Bùi Cận bình thản thốt ra hai chữ. 
“Việc gì mà có thể…” 
Người đàn ông muốn nói, hợp đồng mấy trăm triệu, thế mà người lại mất tăm mất tích. 
“Chuyện cô gái nhà em.” Bùi Cận lạnh lùng chen ngang. 
“…” 
Người đàn ông bên kia nghẹn họng, trái tim như phải chịu một kích thật mạnh. Sững người một lát, anh ta mới nói tiếp: “Không phải cô bé đó ở nhà cậu à? Có chút tiến triển nào không?” Anh ta cười hỏi. 
“Không có.” Bùi Cận phủ định rất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-dung-vo-bo/256859/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.