Edit: Nhược Vy Beta: Quanh Ba ngày nghỉ Nguyên Đán, chung cư đóng băng ba ngày.
Bùi Cận vẫn chuẩn bị bữa sáng, bữa tối như bình thường, tất cả đều dựa theo khẩu vị Tô Nịnh Nịnh, không khác gì trước đây, chỉ có không để ý đến Tô Nịnh Nịnh. Tô Nịnh Nịnh thử tìm anh nói chuyện, nhưng luôn không thể nói nổi vài câu. Dù cô có nói gì, Bùi Cận cũng không phản ứng. Trong thời gian đó, Tô Nịnh Nịnh còn cùng Lương Sâm ra cửa… Đi tìm Tô Tranh ăn cơm! Khi đi ra ngoài, Lương Sâm có hỏi Bùi Cận, Bùi Cận lạnh nhạt nói “Không đi”.
Lương Sâm kể cho Tô Nịnh Nịnh rất nhiều chuyện trước đây của Bùi Cận, đều là chút việc nhỏ linh tinh vụn vặt, Lương Sâm nhớ ra gì cũng dùng giọng điệu như nói đùa để kể cho Tô Nịnh Nịnh. Anh ấy luôn nói rất nhẹ nhàng, mang thêm chút buồn cười, làm người ta cảm thấy, thật ra cũng không có gì ghê gớm. Nhưng những chuyện này không có gì ghê gớm với anh ấy, đối với Bùi Cận, thật sự là toàn bộ chua xót bi thảm của thời thơ ấu. Tô Nịnh Nịnh vừa nghĩ đến liền lo lắng.
Mà Lương Sâm chỉ ở nốt đêm nay rồi đi. Lúc ăn cơm chiều còn nói, vận khí của mình không tốt. Hiếm khi về nước một chuyến, thời gian ngắn ngủn, lại gặp cảnh tượng ba mươi năm mới có một lần, Bùi Cận biến thành núi băng. Anh ấy cảm thấy trước khi đi mình nên tính một quẻ, để tránh trên đường về đụng phải núi băng thật sự, vẫn nên cẩn thận thì hơn. Tô Nịnh Nịnh ở trong phòng của mình, vừa tắm rửa thay đồ ngủ xong, cô kéo rèm, ngơ ngác nhìn bên ngoài. Thất thần hồi lâu, bỗng nhiên cô đứng dậy, mím môi, mở cửa phòng ra. Vừa bước ra khỏi phòng, cô liền do dự, nên nói gì đây…
Hơn nữa lần này không giống lần trước, cô cảm giác dù mình có xin lỗi cũng không có tác dụng gì quá lớn. Cho nên, rốt cuộc phải làm thế nào mới được đây? Tô Nịnh Nịnh nôn nao, nắm chặt góc áo mình, ở trước cửa đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại nhìn cửa phòng Bùi Cận. Rất do dự.
Tô Nịnh Nịnh hít sâu một hơi, xoay người sang chỗ khác, nhanh chóng gõ cửa. Bên trong không có động tĩnh, vì thế cô lại gõ lần nữa, vẫn không có động tĩnh như cũ. Chắc là Bùi Cận không muốn quan tâm đến cô… Tô Nịnh Nịnh đang chuẩn bị đi, loáng thoáng nghe nghe thấy âm thanh gì đó, cô áp tai vào sát cửa, nghe rõ hơn một chút. Hình như là tiếng chuông điện thoại của Bùi Cận. Tiếng chuông cứ vang mãi, vang mãi, vẫn không ai tiếp, Tô Nịnh Nịnh nhíu mày, thử vặn tay nắm. Cửa mở, trong phòng không có người. Tô Nịnh Nịnh đi vào, liếc mắt một cái là thấy điện thoại đặt trên bàn, trong phòng tắm có tiếng nước ào ào. À… Thì ra Bùi Cận đang tắm rửa. Tô Nịnh Nịnh biết không phải anh cố ý không mở cửa cho mình, tâm tình mới tốt hơn một chút.
Tiếng chuông ngừng lại, rồi tiếp tục vang lên, Tô Nịnh Nịnh cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn, phát hiện chỉ có một dãy số, không có tên, nhưng dãy số này gọi tới nhiều lần, đã hiển thị ba cuộc gọi nhỡ. Tô Nịnh Nịnh cầm điện thoại, đang do dự có nên tiếp hay không, bất cẩn trượt tay ấn nghe. Bên kia lập tức truyền đến một giọng nói nổi trận lôi đình. “Bùi Cận, tôi nói cho anh biết, anh muốn có được Hoằng Pháp, cửa cũng không có đâu.”
Tô Nịnh Nịnh bị âm thanh này làm hoảng sợ, trong lòng cả kinh, suýt nữa ném luôn điện thoại, may là cô nắm chặt từ đầu, lúc này mới cầm chắc.
“Bao nhiêu năm qua tôi nuôi nấng anh, đào tạo anh, chính là vì để anh cho tôi mặt mũi, anh phải biết rằng, không có tôi, giờ anh còn đang ở trại trẻ mồ côi, sống một cuộc sống thảm hại. Bây giờ, tốt nhất là anh nghe lời tôi nói, lập tức kết hôn với Giang Đình Dung, nếu không cút ra khỏi nhà họ Bùi cho tôi, những thứ mà anh đang có, tôi đều có thể lấy lại hết tất cả!”
Giọng người phụ nữ kia vừa the thé vừa sắc bén, như đã lắng đọng tang thương qua bao thế sự, nhưng mỗi một câu phẫn nộ và oán hận có thể khiến xung quanh bà ta nhuộm dần u ám, sẽ kéo tất cả mọi người vào địa ngục.
Dĩ nhiên Triệu Tố Ưng tức giận. Bà ta tốn bao nhiêu năm, tốn bao nhiêu tâm huyết lên người Bùi Cận, thấy chỉ còn thiếu một bước nữa là có thể đạt được thứ mà mình muốn. Nhưng ngay lúc này, quân cờ mà bà ta vẫn luôn khống chế trong tay, mất khống chế.
Tô Nịnh Nịnh cầm điện thoại, không biết phải làm sao. Cô chạy đến cửa phòng tắm, vừa mới dừng lại, Bùi Cận đã mở ra. Anh đang mặc áo ngủ, còn chưa thắt lại, làn da từ ngực cho đến bụng, bại lộ trong không khí, tóc cũng ẩm ướt, chưa lau khô, đang nhỏ nước. Anh trực tiếp cấm lấy điện thoại trong tay Tô Nịnh Nịnh.
“Sao, nếu mất Hoằng Pháp, bà sẽ không vui à?” Giọng Bùi Cận xa cách, ngữ điệu bình thản, không thèm để ý, “Nói không chừng chồng bà đã phân chia tài sản xong hết rồi, cho mấy đứa con riêng của ông ta, tôi và ông ta đâu có quan hệ huyết thống, bà cho rằng ông ta ngốc vậy sao?”
Triệu Tố Ưng cho rằng, chỉ cần mình cố chấp không ly hôn, vậy thì mãi mãi là nữ chủ nhân nhà họ Bùi, những người phụ nữ sinh con bên ngoài, chỉ có thể là con ngoài giá thú.
“Mấy năm nay, tất cả lợi nhuận của Hoằng Pháp, tôi đều gửi vào tài khoản của bà, chắc bà đã thấy rồi.” Bùi Cận đứng trước bàn, lấy khăn lau tóc, để điện thoại xuống, bật loa ngoài, “Đủ cho số tiền mà bà bỏ ra cho tôi, hơn nữa, chính bà cũng rõ ràng, Hoằng Pháp khởi tử hồi sinh từ tay tôi.” Triệu Tố Ưng bị anh làm tức chết, vì nhìn thấy số tiền Bùi Cận gửi tới, bà mới tức giận, nổi trận lôi đình.
“Anh cho rằng trả lại số tiền đó thì không còn là con tôi sao?” Triệu Tố Ưng tức tối, lại trở nên bình tĩnh, cười lạnh một tiếng, nói: “Chỉ cần anh vẫn là con tôi, thì phải nghe lời tôi.” Dù không có huyết thống, nhưng có thủ tục nhận nuôi, đây là sự thật.
“Đúng, bà nói không sai.” Bùi Cận không phản bác, tiếp tục nói: “Cho nên tôi đã gửi giấy tờ giải trừ quan hệ nhận nuôi, bà ký tên đi.”
Triệu Tố Ưng vừa định nói bà sẽ không ký tên, Bùi Cận đã giành nói trước: “Cổ phần của tôi ở Hoằng Pháp sẽ chuyển hết toàn bộ cho bà, để bà trở thành cổ đông lớn nhất. Nhưng nếu bà lựa chọn không ký tên… Trước đây tôi đưa Hoằng Pháp lên thế nào, thì cũng có thể làm nó ngã xuống như cũ. Tôi không quan tâm mấy chuyện này, càng không để ý đến tiền, chỉ cần là chuyện mà tôi đã nói, nhất định sẽ nói được làm được.” Anh không nói đùa. Anh thật sự sẽ lật đổ Hoằng Pháp, sẽ đẩy ngã tất cả công sức mà mình gây dựng bao năm qua lần nữa.
Trong lòng Bùi Cận rõ ràng, Triệu Tố Ưng để ý mấy thứ này, để ý hơn anh rất nhiều. Bùi Cận nói như vậy, không thể nghi ngờ là… Đã áp chế được bà ta.
“Không vội, dù sao thì từ lúc chúng ta quen nhau đến giờ, đã gần hai mươi năm.” Giọng Bùi Cận bình thản, nói chầm chậm, nghe có vẻ ôn hòa, lại chứa đựng lưỡi dao sắc bén, “Thời gian lâu như thế, bà cũng nên suy nghĩ cho kỹ, có ký tên hay không.”
Bên kia nói xong, muốn cúp điện thoại, đúng lúc này, Bùi Cận lại nhẹ nhàng nói thêm, “Đúng rồi, tôi nhắc nhở bà, kéo dài thêm một ngày, Hoằng Pháp sẽ sụp đổ thêm một phần, lúc đến được tay bà đã thành bộ dạng gì, tôi không dám bảo đảm. Mẹ à, đây sẽ lần cuối cùng tôi gọi như vậy.” Bùi Cận dừng một lúc, giọng càng thêm lạnh lùng, nói: “Bà tự giải quyết cho tốt.” Nói xong, anh cúp điện thoại. Lần này cúp máy, bên kia cũng không gọi lại nữa.
Giữa đôi mày Bùi Cận có sự mỏi mệt rõ ràng, nhưng lại có cảm giác rốt cuộc cũng trút được gánh nặng. Anh nhắm mắt một lát, sau đó từ từ mở ra, nhìn Tô Nịnh Nịnh đang đứng trước mặt mình, ánh mắt hờ hững không thay đổi.
Vừa rồi cuộc đối thoại của họ, Tô Nịnh Nịnh nghe thấy hết toàn bộ. Tuy trước đây từng nghe Lương Sâm nói, quan hệ giữa anh và mẹ nuôi không tốt, nhưng Tô Nịnh Nịnh vẫn không ngờ, giữa họ đã đối chọi gay gắt đến mức này.
Bùi Cận thật sự muốn cắt đứt quan hệ. Hơn nữa vừa rồi nghe anh nói… Anh giao hết toàn bộ cổ phần ở Hoằng Pháp ra. Điều này có nghĩa là, anh không còn gì phải không? Bùi Cận nhìn cô, không nói gì, chỉ là ánh mắt càng ngày càng lạnh lùng xa cách.
Tô Nịnh Nịnh biết ý của anh là kêu cô đi ra ngoài, nhưng cô đứng yên không động đậy. Thật sự bị ánh mắt của anh làm tủi thân, Tô Nịnh Nịnh đáng thương nhìn anh, mím môi, giang tay ra. Hai cánh tay mảnh khảnh duỗi thẳng tắp, trong mắt cô là sương mù mênh mông. “Cho… cho chú ôm một cái đấy.” Giọng mềm mại nho nhỏ. Bùi Cận khựng lại, trong đôi mắt hờ hững, hiển nhiên có một tia dao động.
Tô Nịnh Nịnh tiến lên một bước nhỏ, đến trước mặt Bùi Cận, cách ngực anh chỉ một bước. Cô giang tay, đôi môi hơi mím lại, cứ vậy đứng nhìn anh.
Trong lòng Tô Nịnh Nịnh thấp thỏm, cánh tay hơi mỏi, mới vừa nhẹ nhàng lung lay chực buông xuống, Bùi Cận đưa tay, ôm trọn lấy cô. Đôi tay vòng qua, siết chặt vô cùng. Tô Nịnh Nịnh cảm nhận được sức lực trên vai mình rõ ràng, có hơi đau, nhưng cô không nhúc nhích. Trái tim Tô Nịnh Nịnh run rẩy, cô từ từ thu tay, dừng trên eo Bùi Cận. “Không sao.” Tô Nịnh Nịnh thử phát ra tiếng, cẩn thận nói: “Nếu chú khó khăn, có thể tìm bố cháu, ông ấy sẽ giúp chú.” Bùi Cận không đáp.
“Nếu chú ngại tìm bố cháu, vậy cháu có thể cho chú cổ phần ở Văn Châu.” Sợ anh không tin, Tô Nịnh Nịnh còn nhấn mạnh: “Thật đấy, cháu có 25% cổ phần Văn Châu, dù sao giữ cũng vô dụng, cháu có thể cho chú toàn bộ.” Ý của cô là, dùng số cổ phần đó, Bùi Cận có thể Đông Sơn tái khởi [1]. [1] Đông Sơn tái khởi: khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại. Cũng ví ra làm quan trở lại sau khi ẩn cư. Rốt cuộc Bùi Cận cũng mở miệng, hỏi: “Vì sao lại đưa cổ phần cho tôi?”
Tô Nịnh Nịnh cúi đầu, chôn mặt trong ngực anh, căn phòng rơi vào yên ắng. Nhịp tim cô đập quá nhanh, giọng đè trong cổ họng, chậm chạp nói: “Không phải chú nói, chỉ có cháu có thể đau lòng chú sao…” Cô hít sâu một hơi, run run nói: “Cháu cũng có thể cho chú đau lòng cháu.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]