Edit: Nhược Vy 
Beta: Quanh 
“Thật sự cho tôi à?” Đôi mắt Bùi Cận sâu thẳm, cúi đầu nhìn cô, tay lại càng ôm chặt hơn. 
Tô Nịnh Nịnh gật đầu, nhỏ giọng trả lời: “Cho.” 
“Vậy em nghĩ kỹ rồi chứ?” Bùi Cận từ từ cúi người, tới gần Tô Nịnh Nịnh, thấp giọng nói: “Tối nay, chúng ta…” 
“Ý cháu là cổ phần.” Tô Nịnh Nịnh lập tức mở miệng, cảm nhận được hơi thở kia đang lại gần, sợ hãi trốn trong ngực anh. 
“Nhưng mà tôi muốn em.” Bùi Cận ép cô nhìn vào mắt mình, giọng trầm trầm, sức lực trên tay cũng lớn hơn. 
Tô Nịnh Nịnh nhận thấy được, tim càng đập nhanh hơn, sợ hãi nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: “Vậy… Nhẹ chút.” 
Chiều hôm mưa tầm tã, anh cắn cô đau, nhưng đau đớn trong dự đoán lại chậm chạp không đến. 
Đôi môi Bùi Cận dừng trên trán cô, ngón tay đột nhiên nắm chặt, động tác tạm dừng, thật lâu sau, không khí rơi vào yên ắng. 
Bùi Cận cúi đầu nhìn người trong ngực, nhỏ bé, ôm vào trong ngực rất ấm áp, giống một chú thỏ con. 
Vừa rồi quyết liệt với Triệu Tố Ưng, khiến anh không tự chủ được mà nhớ tới mấy năm qua, từ khi có ký ức, cho đến bây giờ. Từ lâu anh đã quen với cô đơn, lâu đến mức anh cho rằng mình sẽ không thấy điểm cuối, anh thấy quá nhiều thứ dơ bẩn, cũng chứng kiến quá nhiều lòng dạ hiểm ác. Nếu không gặp Tô Nịnh Nịnh, anh không biết mình còn phải cô đơn bao lâu. 
Cô không giống anh, cô lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-dung-vo-bo/730851/chuong-37.html