Edit: Nhược Vy 
Beta: Quanh 
Tô Nịnh Nịnh vẫn bị Bùi Cận mang đi. 
Trứng chọi đá, nếu anh trách mắng cô ở trường học, thật giống như thầy giáo giáo huấn học sinh. 
Hơn nữa Tô Nịnh Nịnh không muốn xấu mặt trước bao nhiêu người như vậy. 
Cũng đã hai tuần trôi qua, con đường từ trường đại học A về chung cư, Tô Nịnh Nịnh xem như là quen thuộc. 
Nhưng Bùi Cận không về chung cư. 
Chờ Tô Nịnh Nịnh phản ứng lại, xe đã dừng. 
Xe dừng trong gara ngầm của siêu thị, Bùi Cận kêu Tô Nịnh Nịnh cùng xuống, nói vào siêu thị mua chút đồ. Vừa lúc Tô Nịnh Nịnh đang muốn ăn đồ ăn vặt, cô không có ý kiến, ngoan ngoãn đi chung với anh. 
“Chú Bùi, không phải đồ đạc trong nhà đều có người mua sao? Sao lại tự mình đi?” 
Tô Nịnh Nịnh vừa đi, đôi mắt vừa đánh giá khắp nơi, tìm khu bán đồ ăn vặt. 
“Mang cháu đi dạo.” Bùi Cận thuận miệng trả lời. 
Tô Nịnh Nịnh nhíu mày, hồ nghi nhìn anh, nhăn mũi nói: “Mang cháu đi dạo cái gì, cũng đâu phải dắt chó.” 
Dứt lời, Tô Nịnh Nịnh thấy cái gì đó, đôi mắt lập tức sáng lên, nhào đến cầm một gói rong biển lớn, ném vào xe đẩy. 
“Cháu thích nhất là rong biển hãng này.” Tô Nịnh Nịnh miệng nói tay cầm, đi dọc con đường, số bánh quy khoai tây chiên ném vào không ít. 
Tuy người nhà rất cưng chiều cô, nhưng từ nhỏ đến lớn, về mặt ăn uống thì không, ví dụ như đồ ăn vặt gì đó, rất hạn chế. 
Một tháng chỉ có thể ăn một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-dung-vo-bo/256855/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.