Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Tô Nịnh Nịnh thỏa hiệp.
Vừa nhìn thấy cái túi xách kia, đôi mắt cô đã sáng lên, hoàn toàn không cách nào làm lơ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bùi Cận cầm túi xách ra cửa.
Tô Nịnh Nịnh dậm chân, sao lại có người mưu mô như vậy, ra cửa còn mang luôn cả túi xách!
Chẳng lẽ sợ cô trộm sao?
Suy nghĩ một lát, tuy rất giận, nhưng Tô Nịnh Nịnh vẫn lấy điện thoại ra, bắt đầu tìm thực đơn.
Vì túi xách, cô nhịn, nhịn một chút.
Kêu cô xuống bếp… Vậy để xem đồ cô làm ra anh có dám ăn không…
Sáu giờ chiều, Bùi Cận đúng giờ về nhà.
Làm CFO, Tô Nịnh Nịnh cảm thấy anh hơi rảnh rỗi quá mức, ví dụ như ngày nào cũng có thời gian rảnh đưa đón cô đi học.
Hơn nữa, muốn cô nấu cơm, quét tước, dọn vệ sinh, cũng rất kỳ lạ, rõ ràng là trong nhà có người giúp việc.
Trên tay Bùi Cận còn cầm cái túi xách kia, anh để đồ trên sô pha ngoài phòng khách, sau đó nhẹ tay nhẹ chân đi vào phòng bếp.
Anh thấy Tô Nịnh Nịnh đứng trước kệ bếp, đưa lưng về phía cửa.
Cô đeo tạp dề, trên tay cầm một đôi đũa, nhìn chằm chằm cái nồi trước mặt, ánh mắt không hề nhúc nhích.
Bùi Cận đứng phía sau quan sát một lát, cô vẫn không có động tĩnh.
Vì thế anh giơ tay gõ cửa, mở miệng hỏi: “Làm xong chưa?”
Tô Nịnh Nịnh nghe thấy giọng anh thì quay đầu lại. “Không làm được…” Tô Nịnh Nịnh nói, vẻ mặt buồn rầu, chỉ dưới đất, nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-dung-vo-bo/256853/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.