Bạn đang đọc truyện Yêu Đi Kẻo Muộn của tác giả Nguyệt Trú. Ngày nọ, tôi nhận được một tấm ảnh chụp lén từ một người gửi ẩn danh.
Trong bức ảnh, vị hôn phu của tôi, Phó Chi Hành, giấu một bông hồng đỏ sau lưng, mà đối diện là một thiếu niên trầm mặc, lãnh đạm, chính là niềm vui mới khó theo đuổi trong miệng hắn.
Tôi đặt điện thoại xuống, nhàn nhạt nhìn về phía Phó Chi Hành: “Người trước đâu, không thích nữa?”
“Chưa nói tới thích,” Phó Chi Hành cười ngả ngớn, “Chơi đùa mà thôi.”
“Đây cũng vậy à?”
“Trừ em ra, ai cũng vậy.”
–
Sau đó, tôi bị niềm vui mới của Phó Chi Hành chặn ở một góc phòng học trống. Một câu “tôi không quan tâm chuyện giữa hai người” còn chưa kịp nói, ngược lại cậu ta đã mở miệng trước:
“Bỏ Phó Chi Hành đi.” Cậu ta thấp giọng nói, “Anh ta không xứng.
Tôi cúi đầu cười cười, “Có phải cậu nhầm…”
“Rầm”, cửa phòng học bị đá mở tung, Phó Chi Hành như một con sư tử giận dữ, xông vào túm lấy cổ áo của niềm vui mới, “Mẹ kiếp ai cho mày đụng vào em ấy?!”
Nếu yêu thích truyện cùng thể loại, bạn có thể tìm đọc thêm Không Nói Mà Dụ hoặc Ngày 32.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.