Sau khi buổi hòa nhạc bắt đầu biểu diễn, cả người Thẩm Nam Tự, bao gồm ánh mắt và biểu tình đều trở nên rất khác so với bình thường.
Tôi không đặc biệt yêu thích một thứ gì nên rất hâm mộ những người có được niềm đam mê mãnh liệt với điều gì đó. Nhìn thấy Thẩm Nam Tự thật sự rất yêu âm nhạc, tôi cũng bị cậu ta cuốn hút theo, dần dần đắm chìm vào phần biểu diễn trên sân khấu.
Trong lúc nghỉ giải lao Thẩm Nam Tự nói với tôi đây là lần đầu tiên cậu ta được ngồi chính giữa hội trường để nghe hòa nhạc như vậy.
Trong lúc nói chuyện, ánh đèn chùm lộng lẫy phản chiếu vào mắt cậu ta hệt như những ngôi sao nhỏ lấp lánh. Tôi bắt gặp ánh mắt ấy, hơi giật mình, mỉm cười nói: “Thật ra tôi cũng rất ít khi đến những buổi biểu diễn âm nhạc như thế này.”
“Cảm ơn anh.” Thẩm Nam Tự nhìn tôi, nghiêm túc nói: “Đã đồng ý đi cùng tôi.”
Vốn dĩ tôi chỉ tùy tiện đồng ý với cậu ta, bây giờ bị cậu ta nói thẳng ra như vậy khiến cuộc hẹn hôm nay như biến thành một vấn đề gì đó rất nghiêm trọng. Tôi cảm thấy có chút không được tự nhiên nên lảng tránh nhìn sang chỗ khác, nói: “Cậu không cần khách sáo.”
Buổi hòa nhạc kéo dài hơn hai tiếng cuối cùng cũng kết thúc, Thẩm Nam Tự vẫn còn đắm chìm vào buổi hòa nhạc, ngồi tại chỗ nhìn chằm chằm lên sân khấu.
Một lúc lâu sau cậu ta mới đứng dậy, nở một nụ cười buồn, cúi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-di-keo-muon/2481523/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.