Tôi đã quên bao lâu rồi bản thân không lãng phí thời gian thế này.
Phó Chi Hành là kẻ không chịu nổi cô đơn, dạo này Con Thỏ cứ luôn quấy rầy tôi thật sự rất ồn ào, ngược lại ở cũng Thẩm Nam Tự một buổi chiều, tôi lại có được những giây phút yên tĩnh hiếm hoi.
Đối mặt với gần như toàn người lạ, tôi có thể buông thả bản thân, không cần phải để ý ánh mắt của bất kỳ ai, cũng chẳng cần duy trì hình tượng trong lòng ai, thậm chí còn có thể im lặng.
Nhắc tới Con Thỏ, hình như chiều nay cậu ta ngoan hơn rất nhiều, lại chẳng gửi một tin nhắn nào cho tôi… Nếu để cậu ta biết tôi đang ở cùng người cậu ta thích không biết cậu ta sẽ nghĩ thế nào.
Sau khi buổi tập luyện kết thúc, người trong dàn nhạc tốp năm tốp ba rời đi, Thẩm Nam Tự ở lại kiểm tra nhạc cụ của mọi người, bất giác trong phòng luyện tập chỉ còn sót lại hai chúng tôi.
Điện thoại tôi bỗng nhiên rung lên, Phó Chi Hành gọi tới.
“Alo?” Tôi nhận điện thoại, hỏi.
“Cục cưng.” Giọng của Phó Chi Hành có vẻ hơi mệt mỏi: “Hôm nay anh có thể không ăn tối cùng em được rồi, lát nữa còn phải họp.”
Hắn không nói thì tôi cũng suýt quên mất chuyện này, nghĩ ngợi nói: “Không sao, anh cứ lo việc của mình đi.”
“Mệt quá, mẹ nó, mấy người này người nào cũng khó đối phó.” Phó Chi Hành than thở, sau đó đổi sang giọng điệu thoải mái hơn, hỏi: “Em thì sao, đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-di-keo-muon/3096388/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.