Tôi còn chưa nghĩ được sẽ nói gì với Thẩm Nam Tự. Ngay khi lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, thậm chí tôi còn hy vọng cậu ta sẽ tùy tiện tìm một lý do gì đó để từ chối tôi.
Nhưng cậu ta lại đồng ý: “Được.”
Mọi người trong quán yên lặng làm việc của mình, không ai chú ý đến phía này. Thẩm Nam Tự kéo chiếc ghế đối diện tôi rồi ngồi xuống, hỏi: “Liên quan đến Phó Chi Hành phải không?”
Tôi nhất thời sửng sốt, không ngờ cậu ta sẽ thẳng thắn như thế.
“Lúc trước có gặp anh ta ở công ty của anh, tôi đoán chắc giữa hai người cũng có quan hệ gì đó. Ngoài điều này ra, tôi không thể nghĩ được lý do nào khác.”
Giọng nói của Thẩm Nam Tự giống như cậu ta, có cảm giác như tuyết vậy, nhẹ nhàng nhưng xa cách.
Tôi nhìn nhẫn trên tay mình, bình tĩnh nói: “Anh ấy là…”
“Vị hôn phu.” Ba chữ đang trực bên môi, như có một trực giác kỳ lạ nào đó mách bảo, tôi lại nuốt xuống, đổi lại nói: “Người nhà.”
“Ừm.” Thẩm Nam Tự có chút đăm chiêu gật đầu.
“Trong thời gian này hình như anh ấy đã gây cho cậu không ít phiền toái, xin lỗi.” Tôi nói.
Lần này Thẩm Nam Tự không đáp ngay lại mà chỉ nhìn tôi, hồi lâu sau cậu ta mới nở một nụ cười nhàn nhạt không rõ ý tứ, nói: “Không phiền.”
Tôi đối diện với ánh mắt của cậu ta, trong mắt hiện lên những cảm xúc phức tạp không thể nói nên lời, sững sờ chốc lát rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-di-keo-muon/3096390/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.