“Thẩm Nam Tự.” Phó Chi Hành lạnh lùng mở miệng.
Hình như đây là lần đầu tiên tôi thấy Phó Chi Hành gọi thẳng tên Thẩm Nam Tự, hơn nữa còn không dùng kính ngữ.
Nhưng Thẩm Nam Tự vẫn bình thản, lạnh lùng nhìn Phó Chi Hành, thậm chí khóe môi còn mang theo ý cười: “Sao vậy?”
“Đừng đi xa quá.” Phó Chi Hành nói.
Thẩm Nam Tự khẽ nhíu mày, ra vẻ không hiểu lắm, sau đó quay sang nhìn tôi, suy nghĩ một lát rồi nói: “Chỉ là một khúc nhạc ngắn mà thôi, không có ý gì khác đâu.”
Tôi không nghĩ nhiều, nói: “Ừ, tôi biết rồi.”
“Khiến anh hiểu lầm rồi, thật xin lỗi.” Thẩm Nam Tự lại nhìn sang Phó Chi Hành: “Tôi không nghĩ anh sẽ để ý đến việc này, dù sao trước kia…”
Nói được một nửa Thẩm Nam Tự im bặt, chiếu theo nửa câu nói của cậu ta tôi không tránh khỏi nghĩ đến những bức và những việc xảy ra lúc trước.
“Nói tóm lại mong anh đừng hiểu lầm Thời Lộ.” Thẩm Nam Tự nói.
Phó Chi Hành rất hiếm khi nổi nóng trước mặt tôi, nhưng lần này hắn lại dễ dàng xù lông mèo lên, giọng nói cũng cao lên hai quãng: “Tôi hiểu lầm Thời Lộ khi nào?”
Thẩm Nam Tự ngược lại bình tĩnh hơn rất nhiều, vẫn giữ nguyên vẻ mặt và ngữ điệu, nói: “Không có thì tốt. Anh có ý kiến với tôi thì tôi có thể hiểu, dù thế nào thì trước kia là do tôi không tốt, nhưng tôi mong anh đừng vì tôi mà khó chịu với Thời Lộ, anh ấy không có làm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-di-keo-muon/2481507/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.