Máy điều hòa bên trong phòng tiếp khách được mở rất tốt, liếc nhìn sang biểu cảm của vài người đều trông cực kỳ nghiêm túc. Dù sao loại chuyện thưa kiện như này dù là ai cũng đều không thấy thoải mái nổi.
Chỉ có vẻ mặt của ông họa sĩ già là thản nhiên nhất, thấy tôi bước vào thì cười ha ha ngoắc tôi lại, hỏi gần đây sức khỏe cha mẹ tôi thế nào rồi.
“Đều rất khỏe, cảm ơn ông đã quan tâm.” Tôi cười nói.
Trò chuyện vài câu xong, tôi liếc mắt nhìn về phía Thẩm Nam Tự, thấy cậu ta tươi cười giống như giải quyết việc chung, gật nhẹ đầu rồi nói với tôi: “Xin chào.”
Điều này khiến tôi nhớ lại dáng vẻ lần đầu tiên cậu ta tới công ty của tôi, lúc ấy cậu ta mặc đồng phục quán cà phê, bây giờ lại là âu phục, giày da, dáng vẻ trẻ trung giỏi giang, chỉ có thứ duy nhất không đổi là ánh mắt khi nhìn tôi, vẫn nghiêm túc và chăm chú như vậy.
Tôi thản nhiên gật đầu: “Chào cậu.”
Cuộc nói chuyện diễn ra hơn nửa giờ, trước khi tới bên phía luật sự dày dặn kinh nghiệm cũng đã chỉnh lý xong tư liệu về các phương án dự định đưa ra, trông có vẻ như đã nắm chắc được thắng lợi trong tay.
Thật ra tôi không nghi ngờ chuyện kiện tụng sẽ thắng hay không, chỉ là trước khi chia tay có hời hợt nói một hai câu với trợ lý của anh ta, luật sư chủ động nói: “Thực không dám giấu diếm, mặc dù Tiểu Thẩm còn thực tập nhưng năng lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-di-keo-muon/2481496/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.