Kem ly…?
Chủ đề câu chuyện biến đổi quá nhanh, tôi nhìn điện thoại, nhíu mày một hồi mới trả lời: [Tàm tạm.]
Thế là Con Thỏ nhanh chóng gửi cho tôi bức ảnh và địa chỉ của cửa hàng, lại hỏi tôi thích ăn vị gì.
…
Tôi kiên nhẫn trả lời: [Vani.]
[Tôi cũng thích Vani.] Con Thỏ nói.
Thảo luận xong vấn đề kem ly, cuối cùng Con Thỏ cũng an tĩnh.
Phó Chi Hành không ở đây tôi có chút không quen. Hôm nay tan làm sớm, xém chút nữa tôi đã thuận tay nhắn tin cho hắn hỏi tối nay ăn cơm ở đâu, lúc cầm điện thoại lên mới nhớ ra hắn đã đi công tác mấy ngày nay.
Quay trở lại wechat, trong khung chat có chữ Con Thỏ trên màn hình, địa chỉ cửa hàng kem mà cậu ta gửi hình như gần trường đại học A. Tôi suy nghĩ một lát, có lẽ nên thử xem sao.
Nhưng điều tôi không ngờ là mình sẽ gặp nhân viên phục vụ quán cà phê đó.
Một cửa hàng kem không thể gọi là “cửa hàng”, không có mặt tiền, chỉ có một cửa sổ sát đất và một tủ đông chứa đầy các loại kem đầy đủ màu sắc.
Nhân viên phục vụ kia đã thay đồng phục của quán cà phê, mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và quần tây đen, đang lấy một cây kem màu hồng vị dâu tây từ nhân viên bán hàng phía sau cửa sổ. Trong lúc vô tình quay đầu lại cậu ta nhìn thấy tôi, có hơi ngẩn ra sau đó khẽ gật đầu.
Mái tóc của cậu ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-di-keo-muon/3096396/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.