Các lá bài trước mặt mọi người lần lượt được lật lên, đến lượt Phó Chi Hành nhẹ nhàng lật lên, là lá già chuồn, sau đó khẽ nhún vai.
Tôi yên lặng thở dài, có chút lo lắng là một cô gái bốc trúng lá bài đó. Kết quả quay đầu đã thấy Thẩm Nam Tự sắc mặt bình thản mở lá bài ra—- là lá át bích.
Mọi người xung quanh lại bắt đầu ồn ào, phản ứng đầu tiên của tôi là quay qua nhìn Phó Chi Hành, thấy sắc mặt hắn vừa xanh xao lại trắng bệch rất khó coi, giống như vừa nuốt phải một con ruồi.
“Không thể đổi yêu cầu khác à?” Hắn tức giận hỏi Chu Hàng.
“Ha Ha, Thời Lộ và Tiểu Thẩm còn chưa lên tiếng, cậu gấp cái gì?” Chu Hàng tuyệt tình bác bỏ: “Mức độ này đối với cậu đâu ăn thua gì đúng không?”
“. . .”
Phó Chi Hành không còn lời nào để nói, cuối cùng đành bỏ cuộc, huống hồ những lời Chu Hàng vừa nói đều là sự thật, bình thường bên ngoài hắn chơi đùa như thế nào bạn bè đều biết.
“Nhanh nào nhanh nào.” Có người nhịn không được bắt đầu giục: “Rồi, bây giờ ai bế ai?”
“Để tôi bế.” Thẩm Nam Tự đứng lên nói: “Tôi cao hơn anh ấy một chút.”
Giọng điệu của cậu ta rất bình thản như đang làm một việc rất bình thường, không hề trốn tránh hay bất mãn.
Tôi cũng không quá để ý đến mấy chuyện này, so với ván trước hai người phải ôm nhau khiêu vũ thì bế một cái cũng xem như khá thân mật rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-di-keo-muon/2481512/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.