Bạn đang đọc truyện Trộm Hương của tác giả Nhiễm Nhĩ. Trái ngược với mọi người tới này đây tìm vui, dáng vẻ cợt nhả, phóng túng, người kia mặc một bộ đồ sĩ quan, toàn thân hiện lên một khí chất lạnh lùng, cấm dục, không hề uống rượu, dáng ngồi thẳng lưng, đoan chính và nghiêm khắc.
Đối lập to lớn như vậy, cảm tưởng như anh ấy tới nơi đây chắc chỉ như ngồi ở sân vườn nghe hát bình thường vậy.
Vũ Nam tinh mắt, liếc ra sĩ quan kia là người có quân hàm cao nhất trong đám người, vì thế này ra ý định tìm chỗ dựa.
Vũ Nam đã nghĩ là hành động luôn, thừa dịp sĩ quan vào phòng rửa tay, cậu nhắm mắt dính lên, không nghĩ tới thế mà lại thành công thật.
Sĩ quan túm cậu về nhà, trước khi lên giường lộ ra nguyên hình: “Em nghĩ tôi là người tốt?”
Hóa ra sĩ quan vốn là sói đuôi to, sớm đã nhìn trúng cậu.
Vũ nam nói: “Tôi nhìn nhầm người.”
Sĩ quan nói: “Dù sao cũng cùng tôi về nhà, nhầm thì nhầm luôn đi.”
Vũ nam lại nói: “Ngài buông tay ra, tôi sợ.” Còn vừa nói vừa run.
Sĩ quan cười nhạt: “Thôi đi, em cả ngày bán rẻ tiếng cười, còn sợ tôi?”
Nhưng mà vũ nam thoạt nhìn phong tao đầy mình thật ra chưa từng cùng người khác lăn qua giường…
Bên cạnh đó, bạn cũng đừng bỏ lỡ Quần Thần"] của cùng tác giả.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.