"Lục gia!" Phương Y Trì giật mình mở to cặp mắt. 
Thì ra Lục gia cũng đang ở hiệu ăn Lục Quốc này! 
Hạ Tác Chu mím môi thành một đường, bước xuống đến đầu cầu thang, đứng yên, lạnh giọng gọi: "Tiểu Phượng hoàng!" 
Vẻ mặt kinh ngạc của Phương Y Trì chuyển thành mừng rỡ, sau đó ngoan ngoãn chạy tới. 
Vị tiểu gia vận một chiếc trường sam thanh thanh tú tú, vung vẩy ống tay áo, giống như chim non vỗ cánh nhào vào lồng ngực Lục gia. 
Hạ Tác Chu đưa tay ra, Phương Y Trì không chút do dự nắm lấy, tiếp đó rất tự nhiên đứng ra sau lưng Hạ Tác Chu. 
Hạ Tác Chu nắm lấy bàn tay nhỏ bé, oán hận nói: "Em cũng thật là đáng đánh mà, đi chỗ nào cũng làm tôi lo lắng." 
Lục gia cởi áo khoác, phủ lên vai Phương Y Trì, thấy quai hàm cậu hơi ngạnh lên, châm chọc: "Còn không phục à?" 
Phương Y Trì đứng bên người Hạ Tác Chu, cứng đầu không lên tiếng. 
Lục gia lại mắng: "Đáng đánh đòn." 
Cậu tức giận phản bác: "Em không mà." 
"Sao lại không?" Hạ Tác Chu túm cổ tay cậu, nhìn vệt hồng vừa bị nắm ra ban nãy, cau mày lẩm bẩm: "Còn biết cào lên miệng vết thương trong tâm tôi, không đáng đánh, thì là gì đây?" 
"Lục gia nói bừa." Phương Y Trì vẫn chẳng phục, lầm bầm nói nhỏ. 
Kết quả lời vừa ra khỏi miệng, liền bị Hạ Tác Chu một lần nữa nhét ra phía sau lưng. 
Phương Y Trì còn đang chìm ngập trong vui vẻ được gặp lại Lục gia, bỗng thấy bộ dạng Hạ Tác Chu chính là cái kiểu mang 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-huong/1793223/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.