Đèn đóm rực rỡ, hắt xuống khuôn mặt Phương Y Trì phản chiếu ra một vòng lông xù lấp lánh.
Hạ Tác Chu đánh đôi ba cái, lại than thở thu tay, bưng mặt cậu lên. Hàng mi mềm mại chớp chớp, cong vút tựa như cánh chim.
Trên đôi cánh còn đọng lại giọt nước ướt át.
"Đau?"
Cậu lắc đầu: "Không đau."
Phương Y Trì không cảm thấy đau, Hạ Tác Chu an tâm, buông tay để cậu nằm cạnh mình. Phương Y Trì vất vả từ đùi Lục gia trèo xuống chui vào chăn, cậu muốn mặc áo ngủ, bởi vì cả người trần truồng cứ cảm thấy không ổn lắm, nhưng muốn đến chỗ tủ quần áo, lại phải bò qua người Hạ Tác Chu. Cậu không biết Lục gia có làm trò xấu hay không, nên bèn dứt khoát rúc người vào chăn.
Nhưng mà chăn bên góc giường có chút lạnh, Phương Y Trì hé mắt, lặng lẽ quan sát Lục gia ngồi đầu giường nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc nãy có phải dùng lực hơi quá không?
Bình thường cậu không tự sờ qua, căn bản không biết khống chế lực độ, lại còn vô cùng khẩn trương, Lục gia khẳng định rất đau.
Trong lòng Phương Y Trì dâng lên một tia áy náy khó chịu. Cậu nhéo chăn, ngón tay lướt qua hình phượng hoàng vàng kim, rồi chạm đến hình uyên ương xanh lục, cuối cùng rơi trên mu bàn tay Hạ Lục gia đặt trên gối, hời hợt lướt qua.
Hạ Tác Chu nhắm mắt, túm tay cậu lại, "Sao thế?"
"Lục gia..." Phương Y Trì nháy mắt mấy cái, châm chước hỏi: "Ngài... ngài có phải không thoải mái không?"
"Hửm?"
Cậu sột soạt mò đến bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-huong/1793212/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.