Cậu âm thầm tự giễu, một người phục vụ có tư cách gì đòi hỏi Hạ Lục gia thề đây? 
Mà Hạ Tác Chu thấy cậu không nhúc nhích, cắm hai tay trong túi cùng Phương Y Trì giằng co hồi lâu, không ngoài dự liệu nhượng bộ trước, than thở: "Không chịu?" 
"Ừm." Phương Y Trì không được tự nhiên gật đầu. 
"Tại sao?" 
Cậu vểnh môi xích lại gần Lục gia, thời điểm gần như dán rồi, lại dừng bước, một tay cầm hương, một tay bóp bóp ngón tay Lục gia. 
"Tại sao?" Phương Y Trì run giọng hỏi ngược lại. 
Tại sao chỉ có duy nhất cậu phải thề trước mặt Phật tổ? 
Hai người kết hôn, lại chỉ có cậu cam kết, đây là đạo lý gì! 
"Bởi vì tôi không muốn để em rời khỏi tôi." Hạ Tác Chu đáp một nẻo, "Tiểu Phượng hoàng, còn nhớ ngày đầu tôi đã nói gì với em không?" 
"Vào cửa nhà họ Hạ, cũng đừng nghĩ có thể lại bay ra ngoài nữa." 
Ánh mắt Phương Y Trì lay động, trái tim run rẩy, cắn ra một vòng dấu răng trên môi, tính bướng bỉnh nổi lên, khăng khăng không nhượng bộ, không lạnh không nóng nói một câu: "Dựa vào cái gì!" 
Cậu từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy, lúc biểu đạt bất mãn, lại ôn hòa như nước lạnh, nhưng nước lạnh cũng sẽ gợi sóng lăn tăn, nhất là sau khi bị Hạ Tác Chu trực tiếp gián tiếp lia cơ man là đá sỏi xuống, tâm trạng đã sùng sục sôi trào. 
"Ha, em đây là đổi ý?" Giọng Hạ Tác Chu lạnh đi trong nháy mắt, bàn tay nhưng lại dán lên gáy cậu, dịu dàng vuốt ve: "Phương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-huong/1793225/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.