*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
Phương Y Trì nắm đũa, vừa xấu hổ vừa giận điếng người, quay mặt lườm Lục gia một cái. 
Lục gia thì đã kịp ngồi thẳng người nghiêm túc trở lại không cho cậu cơ hội trả đũa. 
Đấy, người này xấu xa từ trong xương rồi, Phương Y Trì đấu làm sao lại! 
Cơm nước xong xuôi, trò chuyện thêm nửa ngày, Hạ Tác Chu làm hết bổn phận đưa A Thanh về tiệm cơm, vừa thoát khỏi tầm mắt của người ngoài, hắn liền không thèm đứng đắn nữa, ôm Phương Y Trì lên đùi mình, hôn cái cổ đỏ ửng của cậu, "Thế nào đó, giờ muốn đi đâu?" 
"Về nhà." Cậu ôm cổ Hạ Tác Chu, sầu muộn nói, "Đưa em gái tôi đi xem bệnh." 
Hạ Lục gia nghe vậy, khẽ nheo mắt, "Được thôi." Không có vẻ sẽ ngăn cản lắm. 
Cậu âm thầm kinh hãi, cứ tưởng sáng nay xảy ra chuyện như vậy, Lục gia thế nào cũng không cho cậu tự do nữa, ai ngờ lại dễ nói chuyện thế chứ. 
Hạ Tác Chu làm sao không biết tâm tư nhỏ của Phương Y Trì được, nhưng cũng không giải thích, chỉ bảo Vạn Lộc ngừng xe đầu hẻm, rồi tự mình dắt tay cậu kéo vào trong. 
Vụn than đầu hẻm cơ bản đã bị lấy đi hết, những vết bụi đen thui lưu lại trên nền tuyết trắng, bị dấu bánh xe kéo lê bẩn thỉu nhớp nhúa. 
Phương Y Trì bỗng có chút quẫn bách, "Lục gia, ngài không cần đi vào trong." 
Hạ Tác Chu xoa xoa đầu cậu, cởi áo 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-huong/1793206/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.