Chương trước
Chương sau
"Ấy, Lục gia!" Phương Y Trì còn chưa phản ứng, khách nhân sau lưng đã mở miệng, "Ngài trở về Bắc Bình rồi sao?"
"Vị này là?" Hạ Lục gia kéo cậu ra sau lưng, hất đầu hỏi: "Thế nào, cũng muốn đánh người?"
Đương nhiên Hạ Lục gia biết Phương Y Trì cùng khách nhân này không phải đánh nhau mà là mua bán, nhưng hắn nói 'đánh người' thì chính là 'đánh người', khách nhân chỉ đành ngậm miệng chịu thiệt, cũng không dám gánh cái rủi ro cãi lời Hạ gia.
"Làm sao có thể chứ?" Khách nhân chắp tay cười trừ, "Bọn tôi còn quen biết nhau đây."
"Có phải hay không, Phương Y Trì?"
Cậu khó khăn thò đầu ra từ sau lưng Hạ Lục gia, nghiêm mặt đáp một tiếng: "Đúng vậy, đây là khách quen của tôi."
Phương Y Trì vừa nói xong, lại muốn ói. Nhưng trong lòng cậu hiểu rõ, hiện giờ là bởi có Lục gia cản giúp mình, khách nhân mới bày ra sắc mặt tốt, có lẽ chờ Lục gia đi, khách tới tiêu tiền tất cả đều là ông lớn, tội trạng này của cậu đủ cho cậu không dậy nổi.
"Một chút chuyện nhỏ như vậy, sao dám để Lục gia phí tâm?" Khách nhân âm thầm trợn mắt lườm Phương Y Trì một cái, phất tay áo bỏ đi.
Một cơn gió lạnh thổi qua, cậu run cầm cập, lanh mồm lanh miệng lúc gặp khách bình thường tan biến đâu hết, lắp bắp tạ ơn: "Lục gia, đa tạ."
"Tạ cái gì?" Hạ Lục gia nghiêng đầu nhìn Phương Y Trì một cái, giễu cợt nói, "Cậu không phải đang kiếm tiền sao? Là tôi xen vào việc của người khác."
Nét mặt cậu cứng lại.
Hạ Lục gia nói xong, xoay người về phía trước đi hai bước, thấy sau lưng không một tiếng động, không nhịn được nói: "Ngẩn người ở đó làm gì? Chờ người ta quay lại đòi tiền à."
"Tôi..."
"Bắt kịp tôi." Hạ Lục gia không cho Phương Y Trì cơ hội từ chối, hai tay đút trong túi áo bành tô, bước nhanh về phía xe hơi, đến trước cửa xe, quay đầu nhìn lại, thấy cậu xách vạt váy vất vả chạy tới bên mình, khóe miệng hơi ngoắc lên không dễ phát hiện, "Làm sao, bị người sờ đến mềm chân?"
Sắc mặt Phương Y Trì càng trắng hơn.
Lòng Lục gia mềm nhũn, không nỡ trêu chọc cậu nữa, né người mở cửa xe, "Tôi đưa cậu về nhà."
"Không cần," Phương Y Trì nào dám để cho Lục gia hộ tống, bị dọa sợ đến lắp bắp, "Tôi... tôi ở rất gần..."
"Bảo cậu lên xe thì lên đi."
Chân cậu mềm nhũn, xiêu vẹo dính sát ghế ngồi.
Hạ Lục gia thấp giọng cười một tiếng, cúi người chui vào buồng xe, nói, "Người người đều nhìn cậu chằm chằm, nếu lúc này tôi không đưa cậu về, ngày khác không chừng bọn họ sẽ tìm cớ tiếp tục bắt nạt cậu."
Phương Y Trì nghe được sửng sốt một chút, "Bắt nạt... liền bắt nạt thôi." Cậu làm việc ở hiệu ăn Bình An mấy năm, biết khách tới dùng cơm đều không có đức hạnh tốt lành gì, ngược lại còn lo lắng cho Lục gia hơn, "Nhưng nếu bên ngoài truyền ra chuyện hai ta, thứ bị phá hỏng chính là danh tiếng của ngài."
Phương Y Trì thản nhiên nói, hoàn toàn hiểu rõ mình không phải người có mặt mũi gì mà mất. Đối với phỏng đoán của người ngoài cũng chỉ có thế cười một tiếng, có khi còn được người ta khen một câu "thức thời", biết chọn trúng Lục gia.
Hạ Lục gia không hài lòng, ghét nhất chính là cậu tự đạp mình nát bét, "Danh tiếng tôi cần cậu quản?"
"Đúng vậy, ngài là dạng nhân vật gì chứ?" Phương Y Trì phờ phạc cười cười, nghiêng đầu ngắm cảnh sắc bên ngoài cửa xe, tủi thân hay không chẳng quan trọng nữa, dẫu sao, nếu không phải đến bước đường cùng, ai cũng sẽ không chọn làm loại chuyện này.
Nghề này trên bề nổi gọi là người phục vụ, trên thực tế là vũ nam bán tiếng cười, khách yêu cầu diễn cái gì, bọn họ phải diễn cái nấy, gặp phải kẻ tính tình không tốt, vẫn phải cười là điều đương nhiên không cần nói đến, ngoài ra còn bị ép uống rượu, uống đến nôn ra mật xanh mật vàng cũng là chuyện thường, cho nên thân thể những người phục vụ trong hiệu ăn cơ bản đều không quá tốt.
Nói trắng ra chính là ăn bữa cơm thanh xuân*, Phương Y Trì sớm đã nhìn thấu điều này.
(*ý chỉ những nghề nghiệp có tuổi thọ ngắn, cơ bản chỉ có thể hành nghề khi còn trẻ đẹp, như người mẫu, tiếp viên,...)
Nhưng cậu muốn chữa bệnh cho em gái, không có việc nào khác kiếm tiền nhanh hơn trở thành người phục vụ.
Người bạn giúp cậu chườm mặt-A Thanh cũng vậy, nhà y không chỉ có mẹ già lâm bệnh nặng, còn có người cha nợ nần chồng chất, nếu không phải làm người phục vụ còn kiếm được chút tiền về, cánh tay cũng đã sớm bị chủ nợ chặt mất.
Mỗi nhà mỗi cảnh, nhân vật giống như Hạ Lục gia đây, nhất định là không thể hiểu được.
Hạ Lục gia thật sự không thể hiểu được.
Mượn chính danh tiếng bản thân mà đưa Phương Y Trì về nhà, như vậy trước hết, nửa số người của Bắc Bình này đều sẽ có suy tính, không dám gây khó dễ, cuộc sống sau này của Phương Y trì sẽ tốt hơn một chút. Quan trọng là, có lẽ hình ảnh vừa mới thấy từ trong xe không ngừng ùa về, Hạ Lục gia càng nghĩ càng tức, sắc mặt cũng trầm đi không ít.
Mấy năm trước bất đắc dĩ phải rời Bắc Bình, hắn không kịp an bài tốt, trước khi vội vã rời đi không kịp nhờ người tìm giúp Phương Y Trì tìm công việc khác kiếm tiền nhanh mà không cần bán rẻ tiếng cười. Nếu tìm được, hiện giờ cũng chẳng cần ngồi đây tự thấy tự sầu.
Thật ra thì Hạ Lục gia cũng đã tự mình đánh giá thấp một thoáng rung động trong quán cơm Bình An ngày ấy. Vốn tưởng rằng ra ngoài mấy năm mình sẽ sớm quên Phương Y Trì thôi, kết quả không chỉ có không quên, mà chuyện đầu tiên hắn làm khi trở về chính là đến tiệm cơm tìm người.
Một lần tìm này, ngờ đâu lại tìm cho mình đầy bụng lửa giận.
Phương Y Trì nào biết tâm địa Hạ Lục gia đang vòng vèo ngoắt ngoéo ra sao, chỉ cảm thấy Lục gia quả thật lương thiện như lời đồn, coi như có coi thường cậu là người phục vụ, cũng vẫn hành hiệp trượng nghĩa, không chỉ giúp cậu đuổi người, còn nguyện ý dùng chính xe nhà mình đưa cậu về nhà.
Quả nhiên ứng với câu nói ấy: nhắc tới 'chính nhân quân tử', mà không nhắc tới Hạ Lục gia, thì khắp thiên hạ cũng không còn ai xứng đáng.
'Chính nhân quân tử' tựa lưng vào ghế cau mày trầm tư hồi lâu, bỗng nhiên nói: "Lại đây."
Phương Y Trì sợ mình chọc cho Lục gia mất hứng, e dè vén vạt váy nhích lại, lại cảm thấy mình có chút giống như đang đãi khách, gấp đến xấu hổ, mặt thoắt cái đỏ bừng: "Lục gia..."
Hạ Lục gia không nhìn thẳng mặt cậu, chỉ nhìn chằm chằm đoạn xẻ tà cực cao kia: "Tiền đâu?"
"Tiền gì?"
"Đống tiền bẩn thỉu tên kia mới vừa nhét cho cậu." Hạ Lục gia không nhịn được kéo cậu đến trước mặt mình, vén chiếc áo khoác rách rưới lên, tay trực tiếp cách kỳ bào đơn bạc chụp lên cánh mông cậu.
Phương Y trì tính ngàn tính vạn, lại chỉ không tính ra Hạ Lục gia thế mà đang chỉ năm ngàn đồng kia, hoảng hốt nửa ngày, ngơ ngác trừng hai mắt, eo hơi nghiêng về sau, tựa như muốn tránh, lại không thật sự tránh.
Hạ Lục gia đụng một cái liền dời tay, híp mắt nhìn đáy mắt cậu ầng ậc nước, cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng thương, lệ dâng lên khóe mắt lại đảo đảo nguyên đấy không rớt xuống, hắn muốn nói mấy câu trêu đùa vui vẻ chút, lại không nói nổi câu gì, chỉ đành giơ mu bàn tay cà nhẹ lên đường câu đỏ trên đuôi mắt cậu một cái.
Mà lau xong vết đỏ lại như mực bị tạt nước, vừa mờ vừa thảm, ngược lại khiến Phương Y Trì trông còn chật vật hơn lúc nãy.
Phương Y trì thở hổn hển mấy tiếng cực kì khẽ, rũ mi, che giấu vẻ kinh hoàng trong ánh mắt, cố tự trấn định: "Tiền... tiền kia là dùng để cứu mạng."
Cậu cho rằng Hạ Lục gia không nhìn nổi cách mình kiếm tiền, nhất định phải ném đống tiền đó đi.
Hạ Lục gia đương nhiên không ưa người khác mò lên quần lót người nhà mình, nhưng hắn có biện pháp khác phát tiết bất mãn.
Kẻ chỉ vừa được nhắc tới đã được người Bắc Bình khen không ngớt miệng- lão Lục nhà họ Hạ đang thản nhiên như không luồn tay vào quần lót Phương Y Trì.
Trên mặt cậu nóng rực một mảng, roẹt một cái, đỏ bừng từ má đến tận mang tai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.