Ngoài nhà một thanh âm loảng xoảng vang lên, tiếp đó truyền tới tiếng gõ mõ bi sầu. 
Tiếng hát hí khúc ê a vọng tới bên tai Hạ Lục gia, là hồi cuối của vở "Tư phàm", vừa nhận ra hắn liền im lặng mỉm cười. 
(*Tư phàm: Nhớ cõi trần gian) 
"Oan gia, sao có thể tích đủ nhân duyên, để vì hắn mà chết trước điện Diêm vương đây. 
Bị nghiền tới nhão nhoét, cưa tới tanh bành, mài tới nhẵn nhụi, bị đặt trong chảo dầu chiên lên, ôi chao, đều bởi vì hắn!" 
Hạ Lục gia mang giày đi ra phía ngoài, đèn lồng ngoài hành lang đã được thắp, Vạn Lộc đang nương theo ánh trăng ngồi bổ củi ngoài sân, nghe tiếng động liền quay đầu: "Ấy, Lục gia dậy rồi?" 
Hắn không đáp, chỉ hỏi: "Cũng không phải là ban ngày, ai lại nghe hí giờ này đây?" 
"Còn có thể là ai được chứ? Là lão gia tử nhà chúng ta ấy mà." 
"Cha tôi sao." Hạ Tác Chu dựa bên cửa châm thuốc, híp mắt, "Ông ta cũng chỉ có lúc này là lanh lẹ." 
"Lục gia, không thể nói như vậy." 
"Chớ lắm điều." Hạ Tác Chu vẫn cười, "Hôm nay tâm tình tốt, không so đo với cậu, nhưng cậu cũng nên nhớ cho tôi, Hạ gia bây giờ..." 
"Đã rõ, ngài không cần nhắc nhở." Vạn Lộc sợ hết hồn, run rẩy ngắt lời Lục gia, giống như nhớ tới chuyện gì đáng sợ, "Tôi chỉ là một người làm, không dám dính vào chuyện gia đình nhà chủ tử mà." 
Hạ Tác Chu hài lòng hừ một tiếng, lại nói: "Chuyện đăng báo ngày mai, đừng có quên." 
"À đúng, đăng báo." Vạn Lộc lại bổ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-huong/157107/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.