Đôi khi trong cuộc sống, con người chúng ta sẽ phải chấp nhận đánh mất đi một thứ gì đó đáng giá nhất trong cuộc đời để nhận lại một thứ khác, dù không muốn đánh mất, nhưng cũng đành phải buông tay. Có người hi sinh tiền tài, có người hi sinh sức khỏe, lại có người mất hết tất cả tình yêu thương.
Có phải người đã quá vô tâm nên tình mới cạn? Có phải người đã quá ngu ngốc để nhận lại niềm đau? Tại sao khi yêu, ta lại thật lòng tin tưởng, gửi gắm tương lai? Để rồi đến khi nhìn lại, người cũ đâu mất chỉ còn lại mình ta. Ta đi lạc trong nỗi đau người không thấu. Ta đi lạc trong dòng đời chỉ toàn sự trôi nổi.
Có thể trong giờ khắc này, ta đang đau lòng, nhưng chỉ mình ta biết. Mù quáng ôm ấp hy vọng, bây giờ người ở phương nào? Cứ suy tính chuyện tốt đẹp ở tương lai, đâu ai biết lại phải rơi nước mắt. Tình đẹp cho dù có đẹp đến mấy, một người đi, một người ở lại, chẳng khác nào chỉ là một đống hoang tàn phế nát mà thôi.
Biết trước sẽ không thể nài níu lấy tay người, vậy những dòng kỉ niệm năm xưa, ta muốn gửi gắm nó vào trong tim, giữ chặt mãi mãi một thời nhung nhớ. Con đường này, chỉ toàn là những con người cô đơn.