Trịnh Đinh Đinh tựavào bả vai Ninh Vi Cẩn. Lúc ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô chính là miếng băng gạc trên cổ anh. Hơi chần chờ một chút, nhẹ nhàng đụng vào đó, nhẹ giọng hỏi: "Còn đau không?"
"Vết thương nhỏ mà, không có chuyện gì đâu!"
"Thật chứ?"
"Em quan tâm anh như vậy cơ à?" Ninh Vi Cẩn nhìn ra tâm tình của cô trong đáy mắt.
"Em sợ anh sẽ bị phá tướn, không còn đáng giá nữa nha!"
"Đừng nói nguyên nhân em chấp nhận anh là nhờ khuôn mặt này nhé!"
Trịnh Đinh Đinh vươn tay vuốt ve cái cằm vuông vức của anh, hơi nhéo một chút, ra vẻ nghiêm nghị: "Nếu đúng thì sao?"
Đáp lại cô là Ninh Vi Cẩn thuận thế hôn xuống, mang theo một chút trừng phạt.
. . . . .
Qua một hồi lâu, Trịnh Đinh Đinh mới đẩy được lồng ngực anh ra, ra sức hítthở: "Nhớ lời em nói đó, lần sau mà gặp chuyện như vậy, phải chú ý antoàn của bản thân đó!"
Trong mắt Ninh Vi Cẩn có tia nhu hòa, vươn tay sờ đầu Trịnh Đinh Đinh, khẽ "Ừm" một tiếng.
Nhã Thú sắp tung ra sản phẩm mới trong mùa hè này. Vậy nên cả công ty, từbộ phận thiết kế, bộ phận tuyên truyền, bộ phân kinh doanh tiêu thụ đềucực kỳ bận rộn. Tất nhiên Trịnh Đinh Đinh cũng không hề ngoại lệ. Mấyngày nay phải hơn sáu giờ cô mới tan ca.
Bận rộn như vậy nên thời gian ăn một bữa cơm với giáo sư Ninh, đi xem phim, hay làm chút chuyện thân mật cũng không có.
Giờ phút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-can-nguoi-khong-biet/2386665/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.