Mưa bụi bay, gió khẽ lay, tựa như mối tình si không dứt
Tuyết trắng rơi, hoàng hà đục, mặc cho người chịu nỗi đau tuyệt tình.
Bỏ xuống đi, kiếm trong tay, ta tình nguyện
Gọi trở lại mối tình trong tim, số mệnh đã dứt.
Tại sao phải để cô độc vây quanh, người ở bên kia thế giới Tình yêu sâu đậm dành cho ta, làm sao có thể chỉ dùng từ ngữ để viết ra được, viết cho hết.
Không tham gì, chỉ cần một mong ước.
Lại nhớ đến khuôn mặt người, ngày ngày tháng tháng trên con đường đời dài đằng đẵng.
Từng giờ từng khắc, đều thấy được ánh mắt người như dòng nước chảy dịu êm.
Mối duyên kiếp này xin hẹn lại kiếp sau, tình là gì mà phải sống chết có nhau
Nếu có người bên cạnh, ta không cần phải ngưỡng mộ uyên ương thần tiên.
Gió rít gào bên tai tôi, tóc xanh tung bay, tay áo tung bay.
Không biết là mơ hay thực, nhưng tại vực sâu mờ đáy này, lòng tôi lại sóng yên biển lặng đến lạ. Nhắm mắt thật chặt, nhạc hay quá! Chỉ tiếc không thể nghe rõ lời... Cuối cùng, thực tại hay mơ mộng đều không còn, mọi thứ đều rời khỏi tầm tay tôi. Từ rất xa tiếng ca bi ai kia lại vang vọng, vang mãi. Chỉ tiếc, tôi vẫn không thể nghe rõ lời...
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.