Edit: Imadoki
Bỗng nhiên sau lưng vang lên tiếng sáo du dương hòa tấu.
Tiếng hát dừng lại, tôi quay đầu nhìn.
Giữa trời mưa phùn lất phất, Kì Nhiên buông tay mỉm cười với tôi. Nơi ngón tay trắng nõn còn giữ một cây tiêu ngọc xanh biếc, giọt nước mưa chảy xuống thân tiêu lấp lánh như một ngôi sao nhỏ.
Không mang mặt nạ, dung mạo tuyệt thế của hắn dưới làn sương mờ như ẩn như hiện giữa trời mây non nước, đẹp như vậy nhưng lại không giống cảnh vật nhân gian.
Tôi nheo mắt lại, trong lòng âm thầm nhớ đến bốn chữ: phảng phất như mộng.
"Vì sao không hát nữa?" Kì Nhiên giơ giơ cây tiêu ngọc trong tay lên, "Không xem thử kĩ năng thổi tiêu của ta à?"
Ánh mắt tôi xuyên qua cơ thể Bộ Sát nhìn hắn, chăm chú, đôi môi đỏ như son khẽ hé.
“Chúng ta nào thấu hiểu được sự tàn nhẫn sẽ trở nên yếu đuối
Mỗi khi gồng mình chống chọi với cuộc sống cô quạnh
Vì yêu một người mà lưu luyến không rời
Thường hay duyên phận không dễ có trên đời
Ai thực sự muốn độc chiếm ai
Ai lại vì ai mà đau lòng
Ai là người duy nhất của ai
Lòng đau xót với những nỗi buồn thoáng qua
Ta gặp được người bước đến rồi đi
Trông thấy nụ cười mờ nhạt đó từ xa thì tốt hơn
Cỏ vong ưu đã bỏ quên kỉ niệm như một giấc mơ
Tận chân trời góc biển
Nơi hòn đảo nhỏ tít tắp mù khơi
Biết đến ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nhien-mong/2723825/quyen-1-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.