Edit: Imadoki
Vết thương trên người tôi đến tận ngày thứ ba mới bắt đầu có chiều hướng tốt hơn, tuy rằng khi đóng vảy thì miệng vết thương hơi ngứa nhưng so với cảm giác đau đớn lúc đầu thì khá hơn nhiều rồi.
Kì Nhiên kể cho tôi nghe tình huống ngày đó. Thì ra, trước khi tôi hôn mê, cánh tay phải của Tần Nghiệp đã bị Bộ Sát chặt đứt, máu trên kiếm cùng tiếng thét thảm thiết đều từ tên Tần Nghiệp đó mà ra.
Sau khi tôi bất tỉnh, Bộ Sát bế tôi cầm theo thanh gươm vẫn còn đang nhỏ máu ra khỏi vòng vây của đám người Mông Khoát mà không gặp một trở ngại nào, bởi chẳng có ai đủ can đảm mà tiến lên ngăn cản. Aizz, nghĩ đến cảnh tượng hoành tránh này, tôi không được tận mắt nhìn thấy thật là đáng tiếc.
Cứ như vậy, đến mãi ngày thứ ba sau khi tỉnh lại, tôi mới gặp mặt Bộ Sát.
Hắn giống như vừa đi xa về, gương mặt trông có vẻ bụi bặm và tiều tụy.
Tôi nhìn hắn, bỏ ngoài tai lời ngăn cản của Kì Nhiên, mừng rỡ ngổi xổm xuống kêu lên:"Huynh về rồi đấy à Bộ Sát?"
Hắn liếc tôi một cái, không trả lời, đi thẳng đến trước chỗ Kì Nhiên đưa một viên thuốc.
Kì Nhiên nhìn viên thuốc màu đen nhỏ bằng móng tay, sắc mặt thay đổi. Rồi đột nhiên hắn nhào đến túm lấy cổ Bộ Sát giận dữ hét:"Ngươi lại trở về nữa sao? Ngươi... Ngươi làm sao mà có thể lại trở về?"
"Uống nó đi, không thì toàn bộ nội lực vốn có sẽ bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nhien-mong/2723824/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.