”Đương khi mọi người vẫn còn đang say mê không kềm lòng mình được trong khúc nhạc, tiếng tiêu từ phòng trong như mơ hồ truyền đến hòa tấu cùng tiếng đàn. Âm thanh trước đây chưa từng có, từ yếu ớt đến mạnh mẽ nhưng cũng du dương êm dịu khó thốt thành lời.
Nhưng tiếng tiêu này nói là hòa tấu thì thật không đúng lắm, chẳng qua là để áp chế tiếng đàn của thiếu niên kia mà thôi.
Tiếng đàn của thiếu niên kia bị chèn ép, trở nên trầm thấp mà không mạch lạc nữa, giống như một tội đồ bị vây giữa ngục giam dài dẵng, giãy giụa tìm nơi bấu víu một cách vô ích. Âm khúc tựa bị vùi lấp đến không thể nghe được.
Trên gương mặt tuyệt mỹ của thiếu niên kia, vào lúc này đây, lại phảng phất một nụ cười, nụ cười hoàn mĩ như khi gặp được tri âm.
Hốt nhiên, một tràng âm thanh như càn quét bỗng chốc bừng lên dồn ép khiến tiếng tiêu kia không thể vang lên nữa trong nháy mắt.
Tiếng đàn như ánh dương lúc tinh mơ phá giải lời nguyền nơi ngục giam tăm tối, cứu rỗi cho linh hồn cô đơn không thể tự siêu thoát kia. Trong cái chớp mắt ấy, tiếng tiêu tuy vẫn uyển chuyển vô cùng nhưng chỉ làm nền, ngược lại còn như mang đi những u hồn cô độc.
Ai ai cũng say mê, đắm chìm, không nén được mà khép mắt lắng nghe, sợ rằng bản thân sẽ quấy nhiễu linh hồn cao quý kia, quấy nhiễu chủ nhân của linh hồn đó. Từ lúc ấy bọn họ mới biết được thiếu niên khi ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nhien-mong/2723846/quyen-1-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.