Vọng Giang lâu là khách điếm xa xỉ nhất trong phố Ngọa Long.
Khách điếm đươc bao quanh bởi một dòng sông uốn lượn, gọi là Vọng Giang. Kiến trúc lầu gác được thiết kế giống như một cây cầu bắc qua sông nối với mặt đất.
Nói là khách điếm thật ra cũng không chính xác. Tập trung ở nơi đây là sòng bạc, phòng trọ, quán trà, kỹ viện, thư các với đủ mọi loại sách. Vậy nên "Ba cửa" của Vọng Giang lâu trong phố Ngọa Long hiển nhiên là không ai có khả năng vượt qua cả.
Ngày hôm ấy, Vọng Giang lâu ngập tiếng ồn ào, bàn tán. Không phải tiếng mua vui của khách nhân mà là tiếng của hàng chục người đang ẩm trà, dùng bữa cùng thảo luận.
Một thiếu niên còn trẻ vận áo gấm bỗng nghẹn đến đỏ mặt, nâng giọng nói:"Các người có thổi phồng quá không đấy? Làm sao mà ba cửa của Vọng lâu lại có thể có người vượt qua được chứ?"
"Mọi người chúng ta ngồi tại đây cũng đều là những nhân vật có tiếng tăm cũng mới chỉ miễn cưỡng qua được cửa thứ nhất. Sao lại không phải là một mà là cả ba người cùng qua được?"
Trong Vọng Giang lâu có quy củ vô cùng kì lạ. Qua cửa có thể là từng cá nhân hoặc cũng có thể là nhiều người. Nhưng cái chính là càng nhiều người, tỉ lệ thông qua cũng càng nhỏ.
"Chàng trai, con thật sự là không tin rồi. Hai ngày nay, tin tức không chỉ truyền khắp phố Ngọa Long mà thậm chí cả Thịnh Kinh nữa, cũng không còn là chuyện mới mẻ gì." Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nhien-mong/2723838/quyen-1-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.