Kì Nhiên giật mình, trong mắt đầy hoang mang và ngoài dự đoán, thật lâu sau đó mới nhe giọng đáp:"Mọi thứ của quá khứ, dù là mộng nhưng đã cuốn lấy ta quá sâu rồi, không thể nào thoát được nữa. Ta nên sớm quên đi giấc mộng mà hoàng huynh đã dệt cho mình mới phải, càng sớm càng tốt."
* B) v& Z2 m7 }# Y
/ K1 R! A* P8 Z0 U3 m) _ Cơn tức giận "phừng" một tiếng bùng lên trong lòng, không biết lấy sức từ đâu mà tôi ở giữa xe ngựa giật mạnh áo hắn lại, dùng đầu đánh cốp lên trán hắn.5 A$ X$ {" c& R4 ~! y, `( e
. G! Z$ `" B0 O: A- k
"Cốp—" Tiếng động vang thật lớn, đầu tôi choáng váng muốn hoa cả lên nhưng lòng lại thấy sáng tỏ, giọng căm tức:"Tiêu Kì Nhiên! Huynh lạc quan một chút được không hả? Bao nhiêu người liều mạng vùng vẫy muốn thoát khỏi vũng lầy tăm tối chỉ vì muốn đạt được cái cuộc sống tự do vài năm này; bao nhiêu người hằng đêm gặp ác mộng nhưng khi bừng tỉnh giấc vẫn mỉm cười đối mặt chỉ vì khao khát một tương lai tốt đẹp hơn, vậy mà huynh thì sao?"" f9 g" a% ]% P9 @ }0 }
& v ~3 O4 I$ m Xe ngựa dừng lại nhưng Bộ Sát vẫn không bước vào. " B9 K i9 {2 Y3 {
. r, M: F7 @1 c" [
Tôi cố gắng nén lửa giận đang bốc lên, ánh mắt sáng rực nhìn như muốn thiêu cháy hắn:: e ~6 H( F; w1 m: @
* j8 K2 s6 ]5
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nhien-mong/2723832/quyen-1-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.